Khi bước ra khỏi cục cảnh sát, Dương Kiến Nghiêm nhìn thấy Vương Kim Siêng.
Vừa gặp mặt, Vương Kim Siêng liền xin lỗi Dương Kiến Nghiêm.
“Xin lỗi ông chủ, tôi không giúp được gì về chuyện của cô chủ” “Tình hình của ông thế nào?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Rất nhiều tài sản của tôi đều bị niêm phong rồi, người niêm phong là tên cảnh sát trưởng tên Cao Khắc Cường dẫn theo đội tới xử lý”
“Người nhà họ Trần ở thủ đô phải không?” Dương Kiến Nghiêm hỏi tiếp.
“Đúng vậy!”
Rõ ràng Vương Kim Siêng đã từng điều tra qua.
Lần này, Dương Kiến Nghiêm chẳng có bất ngờ gì cả.
Bạch Trì chắc chắn sẽ không tự mình đến đây, nhất định có dẫn theo nhân viên ở thủ đô.
“Ông vất vả rồi.” Dương Kiến Nghiêm vỗ vai của Vương Kim Siêng.
Nếu không vì câu nói của anh, bọn họ cũng sẽ không bị nhắm vào như thế.
“Sao ông chủ lại nói vậy.” Vương Kim Siêng cười gượng: “Trái lại không giúp được gì tôi mà còn cảm thấy ngại đây này.
Nhưng ông chủ ơi, tiếp theo có tính toán gì không?”
Nói tới đây, Vương Kim Siêng nhíu mày.
Ông ta đã điều tra rõ ràng.
Người ra tay lần này là nhà họ Trần ở thủ đô.
Tuy nhiên, nhà họ Trần là nhà giàu có lớn nhất thủ đô.
Với ông ta mà nói, loại người như họ chính là thần tiên trên trời.
Cũng không biết Dương Kiến Nghiêm có đối phó được không.
“Ông chủ à, chúng ta có thời gian ba ngày”
“Tại sao là ba ngày?”
“Tôi nghe ngóng được một tin, ba ngày sau, một hiệp hội thương mại sẽ thành lập ở khu Hoa Dương.
Hội trưởng là người bên thủ đô cử tới, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vị hội trưởng này sẽ là người nhà họ Trần”
“Một khi hội trưởng này đến, nhà họ Trần sẽ có người phát ngôn ở Hải Kinh, tới lúc đó chúng ta sẽ hết cơ hội trở mình”
“Ông nghe ngóng tin tức này ở đâu thế?” Dương Kiến Nghiêm có phần tò mò.
"Đây không phải là bí mật gì cả, ông chủ.
Một khi Cửu Gia chết đi, chắc chắn có người tiếp
quản công việc kinh doanh của ông ta.
Hải Kinh không ai nuốt nổi là chuyện ngoài dự kiến, nhưng thật không ngờ là có người từ Thủ đô đến.
Hơn nữa, đám người Đường Phúc Giàu dảm trở mặt với ông chủ, nhất định họ phải nhận được tin tức chính xác.
Vì vậy, ông chủ này.
Tôi nghĩ ông hãy đưa phu nhân rời khỏi Hải Kinh đến vùng Tây Nam đi.
Ở đó là quê tôi, đến đó có thể phát triển lại từ đầu."
"Ông Vương à"
"Sao?"
"Nhóc tư nhà tôi là ông chủ lớn đúng không."
"Đúng vậy, sao ông chủ đột nhiên hỏi thế" “Ông thật sự không biết anh ta làm gì sao?” Dương Kiển Nghiêm cười nói.
“Tôi biết ông chủ lớn ở nước ngoài có gia sản vô số.
Nhưng mà tài sản của anh ấy đều ở nước ngoài, trong nước chắc không giúp được gì, còn phải đối đầu với sếp lớn trong nước”.
"Có vẻ như ông không biết gì cả”
Dương Kiến Nghiêm gật đầu.
Nếu Vương Kim Siêng biết nhóc Tứ nó làm gì.
Chắc là sẽ không nói những lời thương tiếc như vậy.
"Ông chủ, ý của anh là?"
"Cứ đợi đó đi, ba ngày sau, tôi sẽ hoàn trả gấp đôi những gì đã mất cho ông"
“ông chủ” Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Dương Kiển Nghiêm, Vương Kim Siêng đột nhiên kích động hẳn lên: “Ông chủ, vậy có phải là có lối thoát rồi không? Anh làm vậy làm tôi ngứa ngáy trong lòng quả, có thể nói cho tôi nghe một chút được không?
"Nói cho ông biết cũng được, Hội trưởng thương hội nước Chiêm, chính là tôi” "Cái gì?"
Vương Kim Siêng trợn mắt há hốc miệng.
Trong ba ngày này, Hứa Khinh Tử ngã bệnh.
Dương Kiến Nghiêm chăm sóc cô trong bệnh viện.
"Dương Kiến Nghiêm, em nghĩ thông suốt rồi."
Buổi sáng ba ngày sau, Hứa Khinh Tử nằm trên giường bệnh nắm lấy tay Dương Kiến Nghiêm rất nghiêm túc nói: "Chúng ta rời khỏi Hải Kinh đi."
"Hả? Tại sao muốn rời khỏi Hải Kinh?"
“Anh còn không rõ sao?” Hứa Khinh Tử cười khổ: “Tây Nam Hoàn ban đầu do Thuận Nghiệp phê duyệt, nhưng bây giờ các ông chủ của Thuận Nghiệp đã bị “song quy” cả rồi.
Rõ ràng là có một ông chủ lớn hơn đứng đằng sau, có thể còn ghê gớm hơn gia tộc của Đường Húc! Ghê gớm hơn rất rất nhiều! Em cũng nghĩ kỹ rồi.
Điều quan trọng nhất là cả nhà chúng ta ở bên nhau, không kham nổi thì bỏ đi vậy.
Chúng ta rời khỏi đây đi."
"Em đành lòng sao?"
“Không có gì là đành với không đành” Ánh mắt Hứa Khinh Tử ảo não.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng có thể nhìn ra được cô không cam tâm.
Dương Kiến Nghiêm hôn lên trán cô một cái rồi cười nói: "Yên tâm đi bà chủ.
Lúc trước anh đã nói, trời có sập