Câu nói này đã khiến cho khuôn mặt của Cao Xuân Lan có chút lúng túng.
Nhưng bà lại không biết phản bác lại như thế nào.
Dù sao thì Dương Kiến Nghiêm người ta cũng có ý tốt.
Trong lòng bà biết rõ, Dương Kiến Nghiêm là vì muốn giữ mặt mũi cho bà nên mới tìm người về để diễn kịch.
Dù sao người ta cũng là người giàu ở Hải Kinh, sao có thể quen biết với con rể của bà được chứ.
"Dì Trần, người đó thật sự là Vương Kim Siêng đó" Dương Kiển Nghiêm vừa cười vừa giải thích.
"Thật sao" Trần Thúy bĩu môi, nhưng thần sắc không phục trên khuôn mặt, như đang muốn nói, đây là việc không thể nào, các người đang ăn nói hàm hồ quá rồi đấy.
"Được rồi, chúng ta mau đi thôi" Cao Xuân Lan thúc giục nói.
Sau đó Dương Kiến Nghiêm đưa bọn họ vào trong xe.
Lúc nhìn thấy chiếc xe của anh, Trần Thúy cũng không bỏ qua cơ hội để khoe khoang.
"Dương Kiển Nghiêm à, đây là xe của cậu sao? Xe gì mà vừa nhỏ vừa thấp thế này, ngay cả chân cũng không duỗi được ra.
Chẳng tốt bằng cái xe mà con gái tốt mua, hình như là mất một khoản tiền kha khá lớn đấy, chiếc xe đẩy to cực kì, không gian cũng thoải mái".
Nói xong, bà ta còn dùng ánh mắt khoe khoang nhìn Dương Kiến Nghiêm, hỏi anh: "Dương Kiển Nghiêm này, chiếc xe này của cậu chắc cũng không qua hai tỷ đâu nhỉ"
Lúc này, Dương Kiến Nghiêm đã không nhịn được nữa, mỉm cười, nói:
"Vâng ạ, dì nói là hơn hai tỷ thì chính là như vậy."
Vốn dĩ là anh muốn giữ thể diện cho người nhà của mẹ vợ thôi, ai mà biết được bà ta còn không có tí kiến thức gì về hàng hóa nữa chứ.
Lấy một ví dụ ngắn gọn để miêu tả thôi.
Bạn biết bật lửa zippo không? Không biết, nó dùng có tốt không? Chín là chiếc bật lửa của hãng Rolls royce.
Rolls Royce là cái gì? Là một thiết bị, bật ra là có thể đánh ra lửa.
Vậy thì tuyệt thật đấy.
Vậy nên mới nói, căn bản không phải là người cùng đẳng cấp.
Lúc đi trên đường, Trần Thúy cứ thao thao bất tuyệt nói về chuyện con gái của mình giỏi giang như thế nào.
Còn nói với Dương Kiển Nghiêm nếu bây giờ anh không có công việc ổn định có thể đến Nam Hòa, xin vào làm cùng doanh nghiệp với con gái bà ta, cùng làm ở một chỗ, lương bổng ở đây cũng không tồi.
Trên đường đi, Cao Xuân Lan ngồi nghe cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lần này bà mời Trần Thúy tới căn bản là muốn khoe khoang một chút.
Dù sao thì con gái bà cũng là người phụ trách dự án Tây Nam Hoàn, cũng có thể coi là một bà chủ nhỏ rồi.
Nhưng ai ngờ được mấy ngày trước xảy ra chuyện, cấp trên lại thu lại dự án đó mát.
Lần này cũng không đủ tự tin để mở miệng nói rồi, điều này khiến cho Cao Xuân Lan vô cùng buồn bực.
Lúc về đến nhà, Trần Thùy nói bọn họ đi lên trước.
Đợi mấy người Dương Kiển Nghiêm bọn họ đi hết rồi, Trần Thúy liền lấy điện thoại ra, gọi cho con gái.
"Mẹ ạ, mẹ gọi con lúc này có việc gì vậy?"
"Con gái, mẹ có chuyện hay muốn nói với con đây.
Con biết Cao Xuân Lan không, mấy hôm trước bà ấy quay về Hải Kinh đấy.
Sắp tới sinh nhật của bà ấy, còn đặc biệt mời mẹ sang đây nữa.
Chúng ta còn không biết bà ấy định làm gì, hóa ra là con rể của bà ấy giỏi quá rồi, nói gì mà con gái của tôi là một bà chủ.
Mẹ còn tưởng bọn họ tài giỏi thế nào, ai mà biết được đều là giải vờ đấy.
Mẹ đến rồi mới biết bọn họ chẳng có cái sất gì cả.
Cho con xem cái xe của tên Dương Kiến Nghiêm đấy này"
Vừa nói, Trần Thúy vừa mở cuộc gọi video lên, chữa camera vào thằng chiếc xe của Dương Kiển Nghiêm.
Bà ta không nhịn được mà cười: "Nhỏ như là một con lừa thế này, xe lại còn thấp, đến chân cũng không duỗi ra được.
Thế này mà Cao Xuân Lan vẫn còn mặt mũi khoe khoang rằng con rể của bà ta ở nước ngoài làm ăn phát đạt nữa"
"Mẹ, cái xe mẹ đang nói ở đằng sau kia ạ?" Gương mặt của người phụ nữ trong video đã thay đổi, nhưng cô ta vẫn gặng hỏi.
"Đúng vậy, đâu có ngồi thoải mái được như chiếc xe rộng rãi của con nhỉ."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa" Sắc mặt của người phụ nữ trong video đã trở nên xấu hổ từ lúc nào rôi.
Mẹ của cô không hiểu biết về xe nên luôn nhìn độ to nhỏ của chiếc xe mà đánh giá chất lượng của nó.
Nhưng cô chỉ cần nhìn qua cũng biết.
Đó chính là một chiếc Meserati.
Đừng nói là nó rẻ, cho dù trả trên ba tỷ cũng chưa mua được.
"Con gái, sắc mặt con sao vậy? Có phải nhìn thấy cái xe rách nát này nên cảm thấy khó chịu không.
Không sao, để mẹ hướng máy ảnh sang chỗ khác."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa.
Con nói mẹ nghe, ở nhà của Dương Kiến Nghiêm mẹ hãy yên lặng một chút đi, đừng có hở tí là đem hết cái này cái khác ra khoe khoang phô trương.
Nhà của anh ta lớn mạnh hơn nhà chúng ta nhiều.
Lãnh đạo bên này gọi con có việc rồi, thôi con không nói chuyện với mẹ nữa"
"Sao đột nhiên tâm tính của con bé lại không tốt thế nhỉ?"
Trần Thúy lẩm bẩm, rồi quay đầu lại đập mấy phát ở trước mũi xe.
"Đều tại cái xe rách nát này, làm con gái tôi chướng mắt"
"Cô cẩn thận đấy, đập hỏng rồi là cô không đến được đâu"
Lúc này, một