"Con nói gì cơ?" Trần Mỹ Lệ sững sờ.
"Người đó là Vương Kim Siêng thật á!"
Trong điện thoại, giọng nói của người phụ nữ rất nghiêm túc: "Con đã nói với mẹ rồi, mẹ hãy ở yên một tí đi, đừng có đi trêu chọc vào người ta nữa nghe chưa?"
"Người đó là Vương Kim Siêng thật à?" Đến bây giờ mà Trần Mỹ Lệ vẫn không tin!
"Thật đỏ mẹ, Dương Kiển Nghiêm có thể hợp tác với Vương Kim Siêng, mẹ bảo chuyện làm ăn người ta còn nhỏ được sao? Người ta có tiền đồ thật rồi đấy, so với chúng ta thì siêu hơn nhiều, mẹ đừng gây chuyện ầm ĩ ở bên đấy nữa, biết chưa?"
"Này"
Vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ gượng gạo: "Con gái, có khi sự thật là Dương Kiển Nghiêm mời Vương Kim Siêng đến đóng kịch ấy."
"Mời được Vương Kim Siêng tới phối hợp diễn trò, mẹ nghĩ Dương Kiển Nghiêm có đơn giản không?" Ngược lại thì con gái bà ta khá là khôn ngoan.
"Còn nữa, cái xe kia ý, vừa nãy còn chưa nói với mẹ, con đã điều tra rồi, Maserati rồng bạc, cả nước chỉ có ba chiếc, giá của nó là ba mươi sáu tỷ đồng"
"Cái gì? Thể ông già đó nói đúng hả? Trần Mỹ Lệ đã sốc lắm rồi.
"Còn nữa, cải mảnh đất mà mẹ nói là Hứa Khinh Tử có một mảnh đất đang phát triển ở Tây Nam Hoàn Hải Kinh, con cũng điều tra rồi, mảnh đất đó được tập đoàn Thuận Nghiệp bỏ thầu, người phụ trách chính là Hứa Khinh Tử, bây giờ đúng là người ta là bà chủ lớn thật rồi"
"Hả?"
Trần Mỹ Lệ cảm thấy mình không thể thở nổi nữa rồi.
"Dì Trần ơi, lát nữa chúng ta đi đầu ăn cơm đây?"
Đúng lúc này, Cao Thúy Ngân đi ra gọi Trần Mỹ Lệ.
Bà ta vội vàng cúp máy.
"Đi đâu cũng được".
Sau đó, bà ta bắt đầu mất tập trung.
"Di Trần, dì sao vậy? Hình như sắc mặt di không ổn lắm, có phải là dì ốm rồi không?" Cao Thúy Ngân nhận ra vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ không đúng lắm, không khỏi thấy kỳ lạ, cô hỏi.
"Ừ, di ốm rồi.
Bụng của dì khó chịu quá".
Trần Mỹ Lan ôm bụng, vẻ mặt trông rất đau đớn.
"Di Trần, di thấy thế nào rồi ạ, có cần cháu đưa dì đi bệnh viện không?" Hứa Khinh Tử rất lo lắng hỏi.
"Dương Kiển Nghiêm, anh mau lái xe đưa dì Trần đi bệnh viện"
"Không cần không cần đâu!"
Trần Mỹ Lệ vội vàng lắc đầu: "Đây là bệnh cũ thôi, chắc là do dì không hợp với khí hậu Hải Kinh thôi, dì đi về thì hơn"
"???"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều không hiểu gì.
Hải Kinh và Nam Hòa chỉ cách nhau có một trăm cây số, lấy đâu ra khí hậu khác chứ?
"Đúng, chính là do khác biệt khí hậu đấy, dù không thích nghi được, dì nên về thì hơn, các cháu không cần tiễn đầu, dì lái xe về là được."
Đến một bữa cơm còn chưa ăn mà Trần Mỹ Lệ đã xám xịt bỏ đi, tiễn cũng không cần tiễn.
Chân tướng là loại giống như người khác nói, đó là bỏ chạy ngay trong đêm.
"Chuyện gì thế nhỉ, sao dì Trần nói đi là đi luôn vậy, còn đi đột ngột thế chứ?" Còn Dương Kiến Nghiêm, anh đã nói nguyên nhân ra.
Vừa nãy sau khi lên tầng, đứng ở cửa số anh đã nhìn thấy Trần Mỹ Lệ gọi điện thoại ở dưới, trong vòng trăm mét thì thính lực
Dương Kiển Nghiêm có thể nghe được rõ ràng.
Tại sao phải đi?
Đơn giản là bà ta cảm thấy ở lại đây, sẽ bị xấu mặt trước họ, cho nên tự cảm thấy không chịu nổi.
"Haiz."
Sau khi nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong, Hứa Khinh Tử thở dài.
Cô nhìn về Cao Xuân Lan: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
"Thôi bỏ đi, mẹ không cần chấp nhặt với dì ấy, vừa