Lúc này, Lâu Địch siết chặt nắm đấm, vẻ điềm tĩnh trên mặt đã biến mất sạch sành sanh.
Mặt ông ta âm u tựa như trời sắp đổ mưa, nghiến răng ken két.
Nhìn đám người “tinh anh nổi tiếng” của thành phố Đông Hải trước mặt, ông ta chỉ muốn trói tất cả lại rồi nhét vào nhà vệ sinh.
Số chai rượu trước mặt Trần Thái Nhật đã được tính bằng thùng.
Tổng rượu vang đỏ, rượu vang trắng và các loại rượu vang cao cấp khác nhau, có thể lên đến năm sáu mươi thùng!
Mẹ nó chứ, một mình cậu ta uống hết toàn bộ!
Mà điều kinh khủng hơn là cậu ta uống không ngừng nghỉ!
Rầm!. Truyện Teen Hay
Lâu Địch không kìm được mà đập mạnh tay lên bàn, thầm chửi rủa.
"Cho dù cậu ta có là voi, cho dù thứ cậu ta uống có là nước trắng, thì bây giờ chắc cậu ta cũng phải nhịn tiểu, nhịn đến mức muốn nổ tung luôn rồi chứ?"
Riêng giá của năm sáu mươi thùng rượu cao cấp này đã là ba bốn trăm nghìn tệ.
Nhưng đó có là gì, Lâu Địch căn bản không hề quan tâm tới số tiền có vài trăm nghìn tệ này.
Bây giờ đang là mùa đông, kế toán tài chính lấy một chiếc khăn lớn, lau mồ hôi trên mặt, run rẩy đưa máy tính cho Lâu Địch.
Số tiền hiển thị trên máy tính được tính theo thỏa thuận cá cược ban đầu, nhà họ Lâu bây giờ phải trả "tiền uống rượu" của Trần Thái Nhật.
Lâu Địch đưa mắt nhìn, mắt như muốn rớt ra ngoài.
Ông ta dùng tay phải ôm ngực, lông mày nhíu chặt, sợ lên cơn đau tim rồi ngoẻo mất.
"Mẹ kiếp, bây giờ đưa tao xem cái này thì có tác dụng gì hả?"
Bốp!
Lâu Địch dùng một tay giật mạnh, đập máy tính xuống đất khiến nó vỡ tan tành!
Thực ra từ mười mấy phút trước, Lâu Địch đã biết lần này Trần Thái Nhật đã bẫy ông ta một vố nhớ đời.
Một ly hai tệ, hai ly là bốn tệ, ba ly là tám tệ.
Trông thì không nhiều, nhưng khi tính tổng lại...
Ly thứ hai mươi... năm mươi nghìn tệ!
Ly thứ hai mươi mốt... một trăm nghìn tệ!
Ly thứ hai mươi hai... hai trăm nghìn tệ!
Khi đó, Lâu Địch đã thầm cầu trời khấn phật trong lòng, thầm nguyền rủa Trần Thái Nhật mau nhập viện vì ngộ độc rượu.
Tuy nhiên, Trần Thái Nhật chắc chắn là một “cây gậy vàng”!
Cứng như sắt vậy!
Uống không ngừng!
Không phải bàn cãi gì cả!
Lại mười phút trôi qua, Lâu Địch không muốn nhìn những con số trên máy tính nữa, dù gì thì cũng đã lên tới tám chữ số, mẹ nó chứ, mấy chục triệu tệ!
Lúc này, Lâu Địch lại cầu nguyện tốt nhất là Trần Thái Nhật uống rượu uống đến chết ngay tại chỗ đi, để ông ta không phải lo lắng về việc trả "tiền uống rượu" nữa.
Kết quả là, tiếng hét sung sức của Trần Thái Nhật chẳng khác nào vả thẳng mặt ông ta.
"Các anh em, sắp đến một trăm triệu tệ rồi, phải xem biểu hiện của mọi người rồi!"
Biểu hiện em gái cậu ấy! Biểu hiện con mẹ cậu ấy!
Mười phút cuối cùng với Lâu Địch mà nói không khác nào một năm, mỗi phút mỗi giây dường như bị giày vò, hành hạ.
Trần Thái Nhật ngửa đầu uống cạn từng ly rượu, mỗi ly rượu tựa như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Lâu Địch.
Tiền, tiền cả đấy!
Đám đông đứng xung quanh Trần Thái Nhật đều bị bao vây bởi mùi rượu nồng nặc, như thể bị nhấn chìm trong biển rượu.
Mọi người đều say khướt, đám đàn ông nằm lăn lóc dưới gầm bàn, có người nằm thẳng trên thảm, bị người khác giẫm qua cũng không biết.
Còn có không ít người tìm một góc hoặc đi thẳng vào phòng tắm nôn liên tục.
Hình tượng của các khách nữ còn tệ hơn.
Rất nhiều cô gái trẻ uống hai ba ly rượu đã cảm thấy không ổn, nhưng vẫn còn tơ tưởng về giải thưởng một trăm triệu tệ. Từng người một tiến tới trước mặt Trần Thái Nhật, chỉ chăm chăm muốn dính thân thể mềm mại của mình lên người anh.
"Anh Trần... anh nể mặt em đi, cùng say với em, hi hi".
"Anh Trần, em kính anh, em không thể uống nữa, nhưng anh nhớ đưa em về khách sạn nghỉ ngơi đấy nhé".
"Ha, anh, em yêu anh lắm, uống một ly đi nào".
Những người phụ nữ này đã hoàn toàn mất trí.
Vân Vũ Phi đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu chặt mày, mím môi, trợn mắt nhìn Trần Thái Nhật. Cô gọi một vài người phục vụ không tham gia ở tầng dưới, đưa những vị khách nữ này đến một nơi thích hợp để bình tĩnh lại.
Ánh mắt Trần Thái Nhật càng ngày càng mê man, sắc mặt vẫn luôn ửng đỏ, trông tràn đầy khí thế, không có gì khác biệt so với lúc đầu.
Anh khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Lâu Địch đang hút điếu thuốc cách đó không xa, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Lão quỷ này, tôi xem ông nhịn được đến lúc nào, không