Trần Thái Nhật bảo Tề Vũ đưa Vân Sở Sở về khách sạn nghỉ ngơi trước, cô bé ăn no nê lại đòi xem phim hoạt hình để tiêu hóa thức ăn.
Mấy người họ vẫn ở lại nhà hàng, anh nắm tay Vân Vũ Phi, dẫn Lâu Địch đến một phòng bao nhỏ tinh xảo ở tầng dưới.
Trong phòng bao, có một bàn trà, năm sáu chiếc ghế làm bằng gỗ lim, trên tường có một bức tranh phong cảnh bằng mực đen, mang đậm phong cách cổ xưa đầy độc đáo.
Phía bên nhà họ Lâu, Lâu Địch vẫn còn tỉnh táo, con trai lớn Lâu Vũ cũng không uống rượu nhiều, bị buộc phải tỉnh rượu, ngồi một bên với bố hắn.
Trần Thái Nhật thản nhiên ngồi xuống, chẳng khách sáo chút nào.
Lâu Địch cũng có thái độ khác thường, chủ động pha một ấm trà, nhờ con trai chiêu đãi hai vị khách quý.
Đại thiếu gia Lâu Vũ ở Đông Hải lập tức kinh ngạc ra mặt, không hiểu tại sao bố mình, một người luôn rất ngang ngược lại cư xử kính cẩn như vậy, tuy nhiên hắn vẫn nghe theo bố.
Trần Thái Nhật không hề ngạc nhiên, nhấp một ngụm.
"Trà ngon".
Lâu Địch nở một nụ cười gượng gạo.
"Cậu Trần, ở đây không có người ngoài, chỉ có tôi và con trai tôi, chúng ta hãy nói vào vấn đề chính đi".
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Được rồi, tính tiền trước đã. Không biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền uống rượu từ gia chủ Lâu, có đủ để thanh toán vé máy bay khứ hồi không?"
Lâu Địch tối sầm mặt xuống, lắc đầu.
"Cậu đừng đùa tôi nữa. Nếu bữa này thực sự tính theo thỏa thuận cá cược, e là nhà họ Lâu chúng tôi thua đến cả quần lót cũng chẳng còn".
Trần Thái Nhật trầm ngâm trong vài giây, vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú thưởng thức tách trà, không nhìn Lâu Địch.
Một lúc sau, anh khẽ thở dài.
"Gia chủ Lâu".
"Cậu Trần".
"Ông đã từng chứng kiến võ công của tôi".
"Đúng vậy, có thể nói là bất khả chiến bại".
"Thủ đoạn của tôi, ông cũng biết rồi".
"Nhà họ Lâu đã được lĩnh giáo, tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai".
"Bây giờ, tôi cho rằng chúng ta có thể đứng trên địa vị tương đối bình đẳng, cùng thảo luận về vấn đề rất mất hứng ở hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh Trung Châu trước đó. Ông thấy thế nào?"
Trên mặt Lâu Địch lấm tấm mồ hôi, ông ta khẽ lấy tay áo lau đi.
"Thưa cậu Trần, Trung Châu là đại bản doanh của cậu. Tỉnh Đông Bình và nhà họ Lâu đương nhiên sẽ rút lui hoàn toàn, không cần bất cứ điều kiện đi kèm gì".
Trần Thái Nhật gật mạnh đầu.
"Gia chủ Lâu quả thực là một người khôn khéo, cách trao đổi này sẽ giúp ông đỡ đi nhiều rắc rối đấy".
Lâu Địch liên tục gật đầu, giọng điệu xen lẫn ý van nài.
"Vậy thì... món nợ này?"
Lâu Vũ ở bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời.
"Bố, hôm nay chúng ta nợ Trần Thái Nhật nhiều tiền không? Rốt cuộc là nợ bao nhiêu?"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lâu Địch đột nhiên sững lại, lấy ra một chiếc máy tính bảng từ bên cạnh, đưa cho con trai xem.
Sau khi nhìn thấy con số hiện trên máy tỉnh bảng, Lâu Vũ chết sững, vẻ mặt cứng đờ, chiếc kính đang cầm trên tay lập tức bị hắn bóp gãy gọng.
Suy nghĩ trong giây lát, vẻ mặt của Lâu Vũ lập tức trở nên u ám, hắn nháy mắt với Lâu Địch, giọng điệu nham hiểm.
"Bố, đây là thành phố Đông Hải, là sân nhà của chúng ta, hay là..."
Còn chưa kịp nói xong, Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh đã cầm chiếc cốc sứ trên bàn, dùng tay vừa siết vừa vặn.
Tay anh khẽ cử động, chiếc cốc lập tức thành bột mịn bay tới.
Lông mày Lâu Vũ đột nhiên dựng ngược lên, hắn nói tiếp.
"Hay là... xin đại ca Trần giơ cao đánh khẽ, xem có thể giảm tiền nợ đi không?"
Trần Thái Nhật nhếch miệng, chậm rãi nói.
"Gia chủ Lâu, ông có được một cậu con trai tốt đấy, trẻ nhỏ dễ dạy".
Lâu Địch cười khổ.
Trần Thái Nhật xua tay: "Đừng lo lắng, lần này tôi tới đây, đúng là để bàn chuyện mua bán. Nếu đã chuẩn bị hợp tác, tôi cũng không thể ép các người quá được, còn về cách thanh toán món nợ này, chuyển sang cổ phần của công ty là được".
Mí mắt Lâu Địch như nhảy dựng lên: "Mua cổ phần? Không biết anh Trần định mua cổ phần thế nào?"
"Đừng lo, tôi sẽ không chiếm đoạt tài sản ở Đông Hải của ông. Việc mua cổ phần mà tôi nói có liên quan đến việc ‘cá chép vượt vũ môn’".
Hai mắt Lâu Địch sáng lên, hỏi với vẻ mong đợi và háo hức: "Ý cậu là, nhúng tay vào Yến Kinh?"
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Đúng vậy, bên Yến Kinh, tôi có một số việc cần tìm chứng cứ xác thực, cũng có thể có một số kẻ