Nhân viên của khu vui chơi đứng bên cạnh cũng sửng sốt.
“Anh này… đây là bục rút thăm, không phải cửa hàng quà lưu niệm”.
Trần Thái Nhật chớp mắt.
“Tôi biết mà”.
Dứt lời anh không hề để ý mà tiếp tục giải thích với hai người đẹp một lớn một nhỏ.
“Tổng cộng chỉ có ba lượt quay, hai người có thể cùng nhau chọn ba thứ, nhất định phải chọn một thứ mình muốn lấy nhất, dù sao lần sau có thể sẽ không còn hoạt động quay trúng thưởng này nữa đâu”.
Vân Vũ Phi đứng bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn thầm thở dài.
“Xem thử Sở Sở muốn gì, tôi sao cũng được, chỉ cần con bé vui thôi”.
Nghe vậy, Vân Sở Sở giơ tay lên, vẻ mặt mong đợi nói.
“Chú à, cháu muốn phần thưởng giải ba đó, bộ đồ ngủ trẻ em Vịt Donald!”
“Ha ha, được rồi, lát nữa chú lấy về cho cháu nhé”.
“Còn nữa ạ, cháu còn muốn cái giải hai kia, một mô hình đầy đủ mười tám nhân vật hoạt hình Woody, Buzz Lightyear, con ngựa trong Toy Story chính hãng”.
“Không thành vấn đề, lát nữa đừng làm rơi, cái túi lớn kia khá nặng đấy”.
Người bên cạnh thấy ngứa cả mắt, không ít người xì xào ghé tai nhau bàn tán. Mọi người nhìn Trần Thái Nhật cứ như đang nhìn một thằng hề hài hước.
Nhân viên nam khẽ ho hai tiếng nhắc nhở.
“Anh này, nếu anh chỉ muốn dỗ cho cô bé vui thì hãy di chuyển đến khu vực vui chơi khác, ở đó sẽ vui hơn, mấy giải thưởng ở đây không dễ lấy đâu”.
Trần Thái Nhật bình tĩnh đáp.
“Có dễ lấy được hay không là chuyện của tôi, đợi tôi hỏi rõ rồi nói tiếp”.
Vân Sở Sở nóng lòng muốn nói: “Chú ơi, cháu còn muốn…”
Trần Thái Nhật nhắc nhở: “Sở Sở, chỉ có ba lần thôi, cháu đã chọn được hai món rồi, cái cuối cùng phải nghĩ cho kỹ đấy”.
Vân Sở Sở lè lưỡi cười hi hi.
“Chú yên tâm đi, cái cuối cũng không phải chọn cho cháu đâu. Cháu muốn giải đặc biệt là đôi giày pha lê của cô bé lọ lem đó! Chú biết cháu muốn tặng ai rồi đấy”.
Dứt lời cô bé liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
Vân Vũ Phi sửng sốt, mặt đỏ bừng, không nhịn được xoa đầu cô bé.
Trần Thái Nhật yêu chiều gật đầu.
“Cháu yên tâm đi, đôi giày đó nhất định thuộc về chúng ta”.
Lời lẽ táo bạo của Trần Thái Nhật khiến người đàn ông đeo khuyên tai quay trúng con rùa bông màu xanh lúc nãy không nhìn nổi nữa, khinh thường cười cợt.
“Này người anh em, anh uống nhầm thuốc rồi à? Sao lại chạy đến khu vui chơi khám bệnh vậy? Đây là quay trúng thưởng đấy! Anh có hiểu từ quay trúng thưởng không? Dù anh có giỏi đến mức nào, cùng lắm cũng chỉ được một cái móc chìa khóa thôi!”
Trần Thái Nhật thản nhiên đáp.
“Giữa con người với nhau có sự khác biệt, số mệnh của anh là móc chìa khóa và con rùa bông màu xanh, nhưng tôi thì lại khác, phần thưởng rút thăm đều có duyên với tôi, chạy không thoát đâu”.
Sắc mặt người đàn ông đó hơi thay đổi, lập tức xù lông lên.
“Ôi mẹ kiếp! Giả vờ cái con khỉ, anh tưởng công viên Disneyland là của nhà anh à? Tôi không tin anh có thể quay trúng vào giải thưởng lớn!”
Vân Sở Sở đứng bên cạnh tức giận nói.
“Chú dựa vào đâu mà nói chú của cháu không quay trúng được! Vận may của chú kém thì không cho phép người khác có vận tốt ạ?”
Người đàn ông đeo khuyên tai tỏ vẻ khinh thường.
“Đừng nói là đôi giày pha lê kia, hoạt động quay thưởng chỉ diễn ra trong một tuần, ngay cả bộ đồ ngủ Vịt Donald đó cũng đã bày trên bục quay thưởng sáu ngày nay rồi. Giải ba đã khó trúng vậy thì các người đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”.
Vân Sở Sở bỗng nở nụ cười trẻ con, giọng điệu hơi nghịch ngợm.
“Xí, chú đố kị chứ gì, dù sao vận may của chú không tốt, kẻ thất bại cứ phải nhiều lời, thảo nào cùng lắm chỉ quay trúng con rùa bông màu xanh”.
Phụt!
Vân Vũ Phi phì cười, vội lấy tay che miệng cô bé lại.
Không ít người bên cạnh đều nghe đoạn đối thoại của cô bé