Mọi người bỗng trố mắt nhìn.
Người đàn ông đeo khuyên tai cũng hét lên.
“Không thể nào, chắc chắn là trùng hợp thôi!”
Vân Sở Sở ở một bên vui mừng vừa hét vừa nhảy cẫng lên.
“Ha ha ha! Chú giỏi quá, mình đã có được bộ đồ ngủ vịt Donald rồi!”
Trần Thái Nhật khẽ cười nói với nhân viên bên cạnh.
“Đừng ngây ra đó nữa, lấy phần thưởng cho tôi đi”.
Nhân viên không khỏi nuốt nước bọt, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ cuộc đời, không dám nói gì nhiều chỉ lặng lẽ đi đến nơi trưng bày phần thưởng để bộ đồ ngủ trẻ em vịt Donald xinh xắn.
Nhận lấy phần thưởng, Trần Thái Nhật bèn đưa cho Vân Sở Sở.
Cô bé vui vẻ nhoẻn miệng cười.
“Chú cố lên nhé! Kiên trì cố gắng!”
Bây giờ vẻ mặt người đàn ông đeo khuyên tai vô cùng phức tạp. Được cô bạn gái an ủi, hắn vỗ ngực mình, không ngừng nhắc nhở bản thân.
“Trùng hợp, mẹ nó chắc chắn là trùng hợp. Dù sao cũng là giải ba, quay trúng cũng chẳng lạ, không kỳ lạ…”
Đồng thời hắn cũng hướng mắt nhìn chằm chằm vào động tác kế tiếp của Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật vẫn rất bình tĩnh, cảm giác bình thường như đang mua thức ăn ở siêu thị.
Anh lại giơ tay ra cầm cạnh bàn xoay.
Lần này bất kể là du khách xếp hàng ở phía sau hay nhân viên khu vui chơi đều không còn ý chế giễu như lúc nãy nữa, mặt ai cũng vô cùng chăm chú.
Trần Thái Nhật nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đeo khuyên tai, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đừng căng thẳng quá, dù lần này có quay trúng nữa thì anh cũng không cần quỳ đâu, thoải mái đi”.
Dứt lời tay anh hơi dùng sức.
Kim quay lại xoay, tốc độ xoay lần này nhanh hơn. Mọi người hoa cả mắt, ai cũng muốn có thể bay lên để nhìn bàn xoay với khoảng cách gần nhất.
Trong tiếng tự an ủi của người đàn ông đó và trong ánh mắt chờ đợi đầy phấn khởi của Vân Sở Sở.
Bàn xoay dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Rầm!
Đám đông lập tức bùng nổ!
“Vãi chưởng! Trúng thật kìa!”
“Cũng không phải xổ số, bàn xoay này còn có thể chỉ đâu trúng đó à? Này cũng ảo quá, làm ảo thuật sao?”
“Tôi luôn muốn có gói quà Toy Story đó! A, khóc chết mất, tại sao người trúng không phải tôi chứ!”
“Nếu bàn tay này mà đi mua vé số chắc cũng phải trúng được năm triệu tệ đấy!”
“Tôi không dám tin vào mắt mình luôn rồi! Diện tích ô giải thưởng lớn đến mức nào chứ!”
Người chơi xếp hàng phía sau, người đến hóng chuyện, thậm chí còn có người ở những khu khác nghe phong phanh chạy đến, mặt ai cũng đều tỏ vẻ kích động như thể họ mới là người trúng thưởng.
Vân Sở Sở vui như được đón Tết, ôm lấy chân Trần Thái Nhật bật cười.
Ngay cả Vân Vũ Phi cũng tỏ ra khá bất ngờ, ánh mắt không tự chủ được dần rực lửa.
Trúng liên tiếp tận hai giải.
Vậy lần tiếp theo…
Lúc này cảm xúc của người đàn ông đeo khuyên tai không ổn lắm, hai tay cứ vừa kéo vừa giật tóc mình.
“Gạt người, đều gạt người cả! Tôi không tin. Tại sao tôi trúng móc khóa, còn đến lượt anh ta thì có thể quay trúng phần thưởng lớn! Tôi không tin!”
Lúc này lời bàn tán lúc nãy đã lặng lẽ thay đổi.
Vốn dĩ mọi người khinh thường, không hề để tâm đến lời nói trúng giải của Trần Thái Nhật.
Nhưng bây giờ mắt ai cũng lóe lên chút căng thẳng.
Tên này sẽ không trúng luôn cái giải đặc biệt kia chứ?
Không ít người lại liếc nhìn tên giải thưởng trên cùng trên bàn xoay.
Mặt người đàn ông đeo khuyên tai đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi, một lát ngước lên nhìn trời, lát thì trợn mắt nhìn Trần Thái Nhật hét lên.
“Ông trời tuyệt đối sẽ không để anh quay trúng ba lần liên tiếp đâu! Người thắng cuối cùng nhất định sẽ là tôi!”
Trần Thái Nhật bình tĩnh nói.
“Nếu tôi nói cho anh biết hai giải trước đều là may mắn thì anh có tin không?”
Người đàn ông đeo khuyên tai sửng sốt, vẻ mặt mơ màng.
Trần Thái Nhật nở nụ cười vô hại quay đầu lại nói với Vân Vũ Phi.
“Tôi đã từng nói rồi, cô chính là