Trần Thái Nhật khẽ nheo mắt.
Đợi suốt một tháng trời, cái tên Dương Hưng giả này cuối cùng cũng quay về rồi.
Nếu hỏi rằng thế giới này còn điều gì có thể khiến cho Trần Thái Nhật tương đối để tâm.
Thì đó chính là chân tướng sự việc năm xưa.
Manh mối duy nhất chính là Dương Hưng đang ở ngay trước mắt.
Tề Vũ chớp đôi mắt to tròn.
“Ông chủ, chúng ta phải trở về thành phố Minh Dương ngay trong đêm nay sao?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lúc.
“Chưa cần vội, chúng ta đột ngột qua đó, nếu tính cảnh giác của đối phương đủ cao, nói không chừng sẽ thành bứt dây động rừng”.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Nếu phải trở về thành phố Minh Dương thì vẫn cần có một lý do thoả đáng, à… cô liên hệ với Dương Vệ Đông, nhờ ông ta giúp đỡ chúng ta sửa sang lại mấy căn nhà bên thành phố Minh Dương, tuần sau chúng ta sẽ qua xem tiến độ”.
Tề Vũ chớp mắt, không khỏi gật đầu tán thưởng.
“Đây quả là một lý do tốt”.
“Tối mai chúng ta sẽ khởi hành, về An Thành trước, tôi có vài việc cần sắp xếp”.
“Được”.
…
An Thành, Trần Thái Nhật lại trở về quê hương thêm lần nữa, nhưng anh không hề có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Trước tiên anh gọi Vi Giác Nghiệp tới, giao cho ông ta việc kết nối với nhà họ Lâu ở thành phố Đông Hải.
Đối với công ty cổ phần chuẩn bị tiến quân vào Yến Kinh, Trần Thái Nhật sắp xếp dùng số vốn của công ty đầu tư Thẩm Ký, sau đó An Thành và Đông Hải mỗi nơi sẽ bố trí một nửa số nhân viên.
Như vậy mới có thể rèn luyện được cho đám cấp dưới ở An Thành.
Trần Thái Nhật hiểu rõ, chỉ có những người An Thành này mới có thể xem như thành viên nòng cốt thật sự của mình.
Lúc anh đang nghĩ ngợi thì phát hiện một bóng hình dịu dàng lặng lẽ bước vào từ cửa chính.
Không cần ngẩng đầu lên, Trần Thái Nhật cũng biết được người đó là ai.
Bây giờ trong phòng đang không có ai, Tiêu Mai khẽ khoác lên vai Trần Thái Nhật một tấm chăn lông ngỗng mỏng, sau đó ôm lấy cổ người đàn ông từ phía sau.
“Chuyến đi tới Đông Hải lần này thật vất vả quá”.
Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp phía sau lưng, Trần Thái Nhật ngẩng đầu lên, khẽ thơm lên má Tiêu Mai.
“Không vất vả, cơ thể của tôi rất khoẻ mạnh, ngay cả chuyện mệt mỏi cũng rất ít khi xảy ra. Tôi nghe mẹ và em gái nói rằng việc nhà và chi tiêu thường ngày của nhà họ Thẩm đa phần đều do cô lo liệu, cô mới là người cần nghỉ ngơi”.
Tiêu Mai lắc đầu, gò má trắng mịn áp lên lưng Trần Thái Nhật.
“Tôi đã không còn nhà để về nữa rồi, nơi này chính là nhà của tôi, có thể nhìn anh thêm vài lần là tôi đã vui lắm rồi, chút chuyện nhỏ đó có là gì đâu”.
“Cô còn muốn trở về Yến Kinh không?”
Câu hỏi này của Trần Thái Nhật khiến Tiêu Mai trầm mặc vài giây.
Rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nếu như có thể liên lạc với em trai thì đương nhiên là tốt, nhưng cuộc sống của tôi bây giờ cũng không tệ, tôi không muốn trở về đó để người nhà chế giễu thêm nữa”.
Trần Thái Nhật kéo thân hình cân đối và ấm áp của Tiêu Mai vào lòng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả, khẽ vỗ vai và nở một nụ cười tự tin.
“Yên tâm đi, khi cô trở về Yến Kinh nhất định sẽ giống như phượng hoàng bay về tổ, vinh quang không ai bằng, sẽ không có ai dám nói linh tinh về cô nữa đâu”.
Sự tín nhiệm và trìu mến trong mắt Tiêu Mai gần như có thể biến thành nước mắt, nhìn Trần Thái Nhật từ khoảng cách sát gần, mỉm cười gật đầu.
“Tôi đến thành phố Minh Dương bắt một người trước rồi sẽ cùng cô trở về tỉnh Nam Hồ một chuyến, lấy lại những gì thuộc về cô, sau đó cô đừng mong có thể rời xa tôi được nữa”.
Tiêu Mai cắn môi, dụi đầu vào trong lòng Trần Thái Nhật.
“Bây giờ cũng không muốn”.
…
Bảy ngày sau, Trần Thái Nhật trang bị nhẹ nhàng “ra trận”, đi đến thành phố Minh Dương – thành phố lớn nhất của của tỉnh Trung Châu.
Hai người Genko và Phùng Linh Nguyệt cùng đi theo.
Nếu so với những người kia thì hai người này đều biết võ công, đến lúc đó hành động sẽ thuận tiện hơn.
Anh lái chiếc xe đua Bugatti Veyron mang biển số A66666.
Ba người Trần Thái Nhật đi theo địa chỉ, đến trang viên nhà họ Dương.
Nhà họ Dương dù sao cũng là gia đình giàu có số một Trung Châu, thế lực gia tộc rất lớn, quy mô của trang viên cũng có thể nói là hàng đầu Trung Châu.
Vành đai xanh bao quanh bên ngoài bức tường sắt to