Tất cả mọi người thất kinh.
Phùng Linh Nguyệt trước giờ luôn làm theo mọi mệnh lệnh của Trần Thái Nhật, cô ấy bước lên đá một phát.
Rầm!
Dưới cú đá của một cao thủ như cô ấy, cánh cửa gỗ dày nặng lập tức bay ra.
Mọi người ùa vào.
Vừa vào liền thấy bố cục như một phòng khách.
Chẳng có một bóng người.
"Gia chủ Dương, bình thường Dương Hưng ở phòng nào?"
Dương Vệ Đông vội vàng chỉ vào một phòng.
Trần Thái Nhật nhanh chóng xông vào.
Những người khác cũng đi theo.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Dương Hồng không nhịn được kêu lên.
"Sao lại không có ai thế này?"
Đây là một căn phòng ngủ rộng rãi, tràn ngập ánh sáng tự nhiên, chỉ có một cánh cửa sổ sát đất cạnh giường đối diện với sân.
Nhìn bụi bặm dưới đất và trên bàn là biết đã một thời gian không có ai ra vào rồi.
Trên chiếc giường lớn đặt một thứ hình vuông có tạo hình đặc biệt, nối với nguồn điện, nhìn hơi giống... chiếc loa.
Trần Thái Nhật lại gần cái máy hình chiếc loa kia.
"Dương Hưng".
Một lúc sau, trong loa đột nhiên vang lên giọng nói gần như không có tạp âm.
"Tôi thấy hơi khó chịu! Cứ để tôi ở đây đi, đừng làm phiền tôi!"
Mọi người ồ lên!
Hóa ra căn phòng này bỏ không đã lâu, sau khi từ Đông Đảo trở về, không biết Dương Hưng đã dùng thủ đoạn gì, dùng thiết bị điện tử này ngụy tạo giọng nói, còn người thì đã chạy mất!
Dương Vệ Đông cũng tỏ vẻ khó hiểu, nói với Trần Thái Nhật.
"Cậu Trần, có... có chuyện gì vậy? Con trai tôi đâu? Còn đây là cái gì thế?"
Vẻ mặt Trần Thái Nhật vẫn bình tĩnh, quan sát kĩ một lượt.
"Gia chủ Dương, chuyện này phức tạp lắm, tôi nghĩ cứ tìm được Dương Hưng trước đã rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện với ông".
Trong lòng Trần Thái Nhật biết rõ, con trai thực sự của Dương Vệ Đông đã không còn trên đời này nữa.
Nếu bây giờ nói thẳng cho cụ ta biết sự thật.
Sống không thấy người chết không thấy xác, chắc chắn Dương Vệ Đông sẽ không tin.
Thậm chí, nếu giải thích không rõ ràng, còn khiến cụ ta hiểu lầm Trần Thái Nhật muốn gây rắc rối cho con trai ruột mình.
Nhỡ cụ ta gây trở ngại ở thành phố Minh Dương, cho dù Trần Thái Nhật có bản lĩnh giỏi giang, thì bây giờ địch trong tối anh ngoài sáng, để lỡ thời gian, có khi tên "Dương Hưng giả” kia sẽ chạy mất thật.
Phùng Linh Nguyệt nhìn quanh bốn phía, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt.
"Chủ nhân, sợ là tên Dương Hưng kia đã mất tích hơn ba ngày rồi, liệu chúng ta có thể tìm thấy không?"
Trần Thái Nhật ghé lại gần giường, dán sát mặt vào chiếc loa một lúc, rồi anh nhếch mép.
"Ra ngoài đã rồi nói sau".
…
Trần Thái Nhật không ở lại trang viên của nhà họ Dương lâu, chỉ bảo Dương Vệ Đông phát một thông báo tìm người thông thường trên toàn thành phố để tìm con trai.
Dưới sự trông mong tha thiết của Dương Vệ Đông, sau khi nhận lời sẽ tìm Dương Hưng giúp, Trần Thái Nhật liền dẫn hai cô gái rời khỏi nhà họ Dương.
Sau khi lái xe ra khỏi nhà họ Dương, Trần Thái Nhật không giẫm mạnh chân ga, mà lái rất chậm rãi, cứ như đang dạo chơi, cho đến một ngã tư khá xa thì anh dừng xe ở ven đường.
Dường như Trần Thái Nhật chẳng sốt ruột chút nào, anh ngồi ở ghế lái, mắt nhìn phía trước, không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ.
Genko ngồi ở hàng ghế sau, bàn tay nhỏ nhắn xoa cằm, nghĩ một lúc rồi nhìn Trần Thái Nhật với vẻ hơi do dự.
"Đại nhân, tôi nghĩ tên Dương Hưng kia vẫn còn ở thành phố Minh Dương".
Trần Thái Nhật nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ khen ngợi, khóe miệng nở nụ cười.
"Ồ? Cô nói tôi nghe xem lý do là gì?"
Genko chậm rãi phân tích.
"Cái tên được gọi là Dương Hưng kia sở dĩ dùng kế kim thiền thoát xác, nguyên nhân chỉ có một thôi, đó là vì hắn cảm thấy thân phận thật sự bị uy hiếp, nên mới chạy trốn".
"Điều này cho thấy chắc chắn hắn đã nhận được tin tức có người đang truy tìm hắn. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên chắc chắn hắn vẫn chưa rời đi".
Phùng Linh Nguyệt ngồi bên cạnh