Minh Hòa Phủ Đệ là khu biệt thự cao cấp bậc nhất thành phố Minh Dương.
Đảo Hồ Tâm nằm ở vị trí đắc địa, từ số hai mươi năm đến số ba mươi tổng cộng có sáu biệt thự độc lập, tất cả đều thuộc hòn đảo này.
Nơi này, là căn nhà thứ hai Trần Thái Nhật mua cho nhà họ Thẩm và bản thân anh.
Lúc này, cảnh tượng trên đảo vô cùng náo nhiệt, hàng ngàn công nhân đang tức tốc tiến hành cải tạo sáu căn biệt thự cùng lúc.
Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt và Genko cùng Dương Hồng đi thị sát bất động sản của mình.
Ngoại trừ các thiết bị lắp đặt bên ngoài, tất cả sân vườn, thiết kế cơ bản, đường xá cầu cống, cây thơm cỏ lạ trên đảo đều có.
Mấy người công nhân qua lại như thoi đưa, Trần Thái Nhật rất hài lòng với tiến độ thi công này.
Đứng ở con đường nhỏ ven rừng trúc xanh mượt, Trần Thái Nhật vẫy tay, nói với Genko cạnh bên.
“Quy tắc cũ, chọn một căn đi, tặng cho cô, từ hôm nay trở đi, ở Hoa Hạ cô cũng có ngôi nhà của riêng mình rồi”.
Phùng Linh Nguyệt đứng cạnh, che miệng khẽ cười, ánh mắt hóng hớt nhìn Genko.
Genko khẽ sửng sốt, ánh mắt ẩn chứa cảm tình nhìn Trần Thái Nhật, không chút do dự, lắc đầu.
Trần Thái Nhật cũng thấy kỳ lạ.
Lần trước bảo Tiêu Mai, Phùng Linh Nguyệt chọn, họ cũng không cần.
Bây giờ Genko cũng không cần.
Chẳng phải nói phụ nữ không có nhà sẽ không có cảm giác an toàn sao?
Genko mím môi, dịu dàng mà kiên định nói.
“Làm người giúp việc mà còn muốn có nhà riêng, quá xa xỉ rồi, hơn nữa mỗi ngày phải chăm lo cho chủ nhân, chạy qua chạy lại giữa hai nhà thật sự bất tiện”.
Nói xong, Genko khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt khác lạ nhìn Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật đỡ trán thở dài.
Sau khi bản thân thay đổi triệt để, tính cách của Genko lại đột nhiên trở nên sinh động hơn nhiều.
Cửa phòng của mình về sau có đóng hay không đây?
Dương Hồng đi theo bên cạnh, báo cáo chi tiết tỉ mỉ.
“Cậu Trần, chúng tôi huy động hàng nghìn người, sử dụng nguyên vật liệu tốt nhất, kinh phí cải tạo trung bình là bốn triệu tệ cho mỗi căn biệt thự, dựa theo tiến độ hiện tại, mười ngày sau sẽ hoàn thành”.
Trần Thái Nhật khẽ gật đầu: “Chuyện này còn phải cảm ơn nhà họ Dương các anh”.
Dương Hồng vội xua tay: “Đừng nói vậy, được phục vụ cậu Trần là vinh hạnh của nhà họ Dương chúng tôi, tôi vẫn luôn mong cậu có thể chuyển đến thành phố Minh Dương, tới lúc đó hội họp sẽ thuận tiện hơn”.
Thành phố Minh Dương là trung tâm của tỉnh Trung Châu, bất kể là giao thông hay các phương diện sinh hoạt khác đều thuận tiện và cao cấp hơn An Thành.
Coi nơi này là “hành cung”, mỗi tháng đến đây nghỉ ngơi một hai tuần còn khá hợp lý.
Hiện tại, quan hệ hợp tác giữa tập đoàn Dương Thị và công ty đầu tư Thẩm Ký ở An Thành càng ngày càng chặt chẽ.
Sự nghiệp kinh doanh của các doanh nhân tinh anh ở thành phố Minh Dương đã chẳng kém gì ở An Thành rồi.
Mỗi tháng ở lại Minh Dương vài ngày, cũng có lợi trong việc thu thập thông tin để đưa ra chỉ đạo.
Lúc này, đoàn thể An Thành bắt đầu nổi danh khắp tỉnh Trung Châu, thậm chí là cả Hoa Hạ.
Trong bảng xếp hạng tài sản gồm năm mươi công ty, có tới gần hai mươi công ty là mới trỗi dậy từ An Thành.
Nếu tính thêm cả các doanh nghiệp anh em hợp tác cùng tập đoàn Dương Thị ở Trung Chân, thì tỉnh trung Châu về cơ bản đã trở thành vùng trời của nhóm người An Thành.
Bởi vì có liên quan đến Trần Thái Nhật, mối quan hệ đấu đá nội bộ trong các gia tộc giàu có đã cơ bản lắng xuống.
Bây giờ lấy công ty đầu tư Thẩm Ký làm nòng cốt, phạm vi hình thành liên minh các gia tộc giàu có càng lúc càng lớn, ngoại tỉnh gọi là hệ Trung Châu.
Các tỉnh và khu vực bên ngoài đã dần dần cảm nhận được sức ảnh hưởng từ tốc độ phát triển nhanh chóng của Trung Châu.
Trong nội bộ các gia đình giàu có ở ngoại tỉnh, người đứng đầu thần bí của hệ Trung Châu - Trần Thái Nhật - đã vang danh khắp mọi nơi.
Dương Hồng ở bên cạnh hỏi.
“Cậu Trần, hành trình tới tỉnh Lâm Giang mấy ngày nữa, theo như cậu dự tính, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ hàng đầu, bên này chúng ta có cần dẫn thêm mấy người không?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát rồi đưa ra sắp xếp.
“Anh liên hệ với gia chủ nhà họ Vi, nhà họ Dương và An Thành, mỗi nơi ba trăm đàn ông có thân hình cường tráng, chiều cao trung bình phải là một mét tám mươi ba, đừng quan tâm chuyện có đánh nhau được hay không, cứ làm chủ cục diện trước là được!”
“Vâng”.
“Sau đó, giúp tôi chuyển một lá thư tới Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự, để ông ấy dẫn đội,