Tại nhà họ Ninh ở Yến Kinh.
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Ninh Yên Nhiên hiện lên vẻ vui mừng, hai tay nhỏ siết chặt, không nhịn được mà thốt lên.
"Sư phụ trông ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng thực ra anh ấy thoái mái quá ấy chứ".
Ý của Trần Thái Nhật trong cuộc gọi rất rõ ràng.
Buổi giám định bảo vật của nhà họ Hoàng ở tỉnh Lâm Giang sẽ tồn tại nhiều nguy hiểm hơn so với số lợi nhuận thu được, vì vậy Ninh Yên Nhiên phải đến Trung Châu để được Trần Thái Nhật bảo vệ.
Không biết vì sao, Ninh Yên Nhiên, một người luôn chủ trương phụ nữ không được yếu đuối hơn đàn ông, giờ phút này thật ra trong lòng cũng có chút vui mừng.
Đôi mắt to thanh tú bất giác cong lên thành hình lưỡi liềm, cô ta tựa đầu vào mu bàn tay, nằm trên giường.
Hệ thống sưởi ở miền Bắc rất ấm nóng, bên ngoài nhà âm mười độ nhưng bên trong nhà ít nhất cũng phải hai mươi độ.
Cô ta mặc bộ đồ ngủ thun mỏng hoạ tiết hoạt hình, đường eo và bóng lưng thẳng tắp hiện lên đầy sức sống, đầy quyến rũ.
Đôi chân nhỏ nhắn không ngừng đung đưa, dường như tâm trạng đang rất tốt.
Đùng đùng đùng.
“Ai vậy?”, Ninh Yên Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức kêu lên.
"Con ngủ rồi à? Bố đây".
Nghe thấy giọng nói này, Ninh Yên Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi.
Bố đến rồi!
Cô ta vội vàng mở cửa một cách kính trọng.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặt mày sáng sủa, nhẵn nhụn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Bố, sao bố lại qua đây?"
Bố của Ninh Yên Nhiên - Ninh Vinh Lễ, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, ông ta hiện là gia chủ nhà họ Ninh ở Yến Kinh, đồng thời nắm trong tay quyền lực lớn mạnh.
Là một trong những gia tộc giàu có hoàng kim bậc nhất thủ đô, nhà họ Ninh không chỉ có sản nghiệp kinh doanh hơn hai trăm năm mà còn có võ công gia truyền cao cường.
Ninh Vinh Lễ chỉ có mỗi cô con gái này nên hết mực cưng chiều, coi như viên ngọc trong lòng bàn tay, bình thường ông ta cũng nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng đương nhiên cũng cho cô ta thoải mái tự do, hơn nữa còn cung cấp nguồn tài nguyên lớn.
Dù là võ thuật hay nghề nghiệp, Ninh Yên Nhiên đều được tự mình lựa chọn.
Trong điều kiện thuận lợi như vậy mới có thể bồi dưỡng nên một tài năng võ thuật, một nữ minh tinh đẹp nhất Hoa Hạ với ngoại hình xuất chúng.
Cô ta vội vàng mời Ninh Vinh Lễ vào, ngoan ngoãn rót một tách trà cho bố.
Ninh Vinh Lễ gật đầu, chỉ sang một bên.
"Ngồi xuống nói chuyện".
"Vâng ạ".
"Mấy ngày trước, trên mạng xuất hiện vô số tin tức gièm pha con, bố thấy mấy ngày nay tâm trạng con không tốt, lại không chịu đồng ý để bố tìm người giúp con giải quyết.
Bây giờ thế nào rồi?"
Ninh Yên Nhiên sửng sốt, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Chuyện đó.
.
.
đã được giải quyết một cách hoàn hảo rồi ạ.
Đối phương.
.
.
ừm, đối phương đã xóa toàn bộ tin tức trên mạng, cũng không có ảnh hưởng gì cả".
Trên mặt Ninh Vinh Lễ lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc: "Con dẫn người đến An Thành tìm tên đầu sỏ đó, đối phương không gây khó dễ cho con sao?"
Khi ông ta vừa nói lời này, vẻ mặt Ninh Yên Nhiên mơ hồ, như đang hồi tưởng lại chuyện gì, khóe miệng mỉm cười, thất thần.
"Tiểu Nhiên?"
"Dạ? A! Bố vừa hỏi gì thế ạ? Ồ! Đúng rồi.
.
.
không có ạ, đối phương không hề làm khó con, đối phương đã thẳng thắn đồng ý không phát tán tin đồn nữa".
"Con cười cái gì vậy?"
"Con có cười đâu ạ? Con vừa cười sao?"
Ninh Vinh Lễ nhìn con gái của mình, bỗng cảm thấy cô con gái bình thường vô cùng lạnh lùng, dửng dưng, lúc này dường như biến thành một người khác.
"Con.
.
.
có chắc là không có chuyện gì cần nói với bố không?"
Ninh Yên Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng.
Chuyện đến An Thành bái sư, tuyệt đối không được nói với bố.
Là gia chủ của một gia tộc, Ninh Vinh Lễ có lòng tự tôn mạnh mẽ, có niềm tự hào võ thuật gia truyền của nhà họ Ninh.
Nếu như ông ta biết cô con gái duy nhất của ông ta lại đi nhận người khác làm sư phụ, hơn nữa còn học võ công của người khác, thì e rằng ông ta sẽ tức phát điên!
"Không có gì đâu ạ.
À đúng rồi bố ơi, muộn thế này rồi bố còn qua tìm con, có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt của Ninh Vinh Lễ sững lại, sau đó ông ta mới nhớ ra có chuyện quan trọng cần dặn dò.
"Tiểu Nhiên, lần này con đến Lâm Giang, không phải là để tham gia buổi giám định bảo vật, mà là đi tìm hiểu tình hình của các thế lực lớn có mặt ngày hôm đó.
Con không được ngứa chân ngứa tay, bốc đồng rồi xảy ra xung đột với người khác đấy nhé".
Ninh Yên Nhiên tùy ý gật đầu: "Bố đừng lo, con biết rõ năng lực của mình mà, con sẽ không ra tay đâu".
"Chảng phải mọi khi con rất tự tin vào bản thân sao? Hơn nữa còn thường xuyên nói mình vừa đánh bại cô chiêu của một gia tộc nào đó, bây giờ đã trở thành võ sĩ hạng sáu đứng đầu Kinh Thành rồi".
"Con đùa chút thôi, hiện tại con mới chỉ là võ sĩ hạng sáu nhỏ nhoi mà thôi, hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ.
Nói không chừng, con còn cần người khác bảo vệ ấy chứ".
Ninh Vinh Lễ thể hiện rõ thái độ hài lòng trước tinh thần khiêm tốn của con gái.
"Con biết vậy là tốt, trước mắt, tình hình ở Yến