Trần Thái Nhật đã giải quyết xong công việc của nhà họ Dương, sau khi thu xếp thời gian lên đường đến Lâm Giang, anh về An Thành cùng với Phong Linh Nguyệt và Genko.
Quê hương An Thành vẫn yên bình như ngày nào.
Biệt thự nhà họ Thẩm sau trận tuyết nhỏ đã khoác lên mình bộ áo bạc trắng, hệt như một khu nhà sâu trong lăng kính cổ điển.
Trần Thái Nhật đang ngồi trên ghế thái sư trong thư phòng của mình, còn Genko đứng phía sau xoa bóp vai anh.
Lần này, mục đích đến Hàng Thành tỉnh Lâm Giang để tham gia buổi giám định bảo vật của hầu hết mọi người rõ như ban ngày.
Công pháp cấp Thần trên Trấn Quốc Khí.
Như vậy, chắc chắn rằng ngay cả khi các tổ chức gia tộc giàu có đến gặp mặt, họ cũng sẽ để các võ sĩ làm người tham gia chính của buổi giám định bảo vật lần này.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Câu nói này có đề cập đến một thần khí có thể thay đổi bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu.
Xác suất mọi người nói chuyện vui vẻ, vừa ngồi cắn hạt dưa vừa chiêm ngưỡng bảo vật, tựa như đang tổ chức tiệc trà, tặng quà sinh nhật, hát vài bài rồi tan tiệc.
.
.
Gần như là con số không.
Mặt khác, nếu đã muốn ra tay, buổi giám định cũng chính là một cơ hội.
Một cơ hội để rèn luyện.
Thuộc hạ của Trần Thái Nhật là những võ sĩ hạng sơ cấp, thực lực từ cao đến thấp, gồm: Tề Vũ, Hà Cuồng, Phong Linh Nguyệt và Genko.
Tề Vũ vốn là một trong những nữ võ sĩ có thiên phú nhất toàn Hoa Hạ.
Sau nhiều năm được Trần Thái Nhật dẫn dắt và dựa vào sự nỗ lực của bản thân, thực lực của cô đã nhanh chóng vươn lên hạng bảy.
Hà Cuồng, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu võ sĩ hạng sáu đỉnh cao, hơn nữa còn rất có khả năng tiềm tàng.
Phong Linh Nguyệt, thực hiện đúng theo phương pháp huấn luyện do Trần Thái Nhật chỉ dạy, hiện đang vững vàng tiến lên hạng năm.
Genko, bởi vì đã bị phong ấn một thời gian, thực lực vẫn dừng ở hạng bốn.
Lần này đến tỉnh Lâm Giang cần phải có cao thủ.
Trần Thái Nhật đã tự sắp xếp xong xuôi.
"Genko, cô thông báo cho Tề Vũ và Hà Cuồng, để họ chuẩn bị đi đến Lâm Giang với tôi bất cứ lúc nào".
Lực đạo mềm mại trên tay của Genko đột nhiên dừng lại.
Giọng nói vẫn thấm đẫm vẻ mềm mại đặc trưng vốn có, nhưng ngữ khí lại trở nên kiên quyết.
"Chủ nhân, Genko cũng muốn đi.
.
.
"
"Ở đó rất nguy hiểm, hạng chín đều phải đấu võ".
Genko chạy đến chỗ Trần Thái Nhật, vừa quỳ vừa dựa vào chân Trần Thái Nhật, ngồi theo tư thế Đông Đảo tiêu chuẩn.
"Thức ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại của chủ nhân đều cần phải có người chăm lo riêng.
Đây là nghĩa vụ của Genko, người khác không làm được đâu".
Trần Thái Nhật có chút đau đầu.
Cô đừng có mà đề cập đến nghĩa vụ cá nhân của cô nữa được không? Lần trước đã khiến tôi đã không thể ngủ ngon nguyên một đêm.
Nhưng nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt, Trần Thái Nhật cuối cùng chỉ đành bất lực nói.
"Haizz, vậy thì cô đi thông báo với họ, nhân tiện mua cho mình vài bộ quần áo đi kèm".
Genko đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu rồi vui vẻ rời đi.
Lúc này, điện thoại di động vang lên âm thanh thông báo.
Trần Thái Nhật nhìn xuống, tin nhắn mới.
"Tôi đã coi giữ Thanh Đồng Cổ Thụ ba năm trời, làm quái gì có công pháp cấp Thần.
Nếu có, tôi đã tới đánh chết cậu từ lâu rồi!"
Anh cong môi khinh thường, lập tức nhắn lại.
"Vậy chắc chắn có kẻ giở trò rồi? Tôi đến Hàng Thành xem thế nào".
Rất nhanh đã có tin nhắn hồi âm, âm thanh tít tít vang lên không ngừng.
"Mẹ chứ, người về hưu đúng là rảnh rỗi, còn có thời gian đi Hàng Thành du lịch! Báo cho cậu một tin miễn phí, thành phố Đông Hải có một đám võ sĩ già bế quan đã lâu, bọn họ cũng muốn đi đến Hàng Thành".
"Chả làm sao cả, đối với tôi mà nói, võ sĩ các cấp đều giống nhau".
"Trả vờ sợ thì chết à?"
"Sao anh không nghe máy?"
“Chơi em gái cậu dưới đáy biển đấy, sợ mở miệng nói sẽ sặc nước”.
"Chúc đồ mọc sừng lặn nước thành công tốt đẹp!"
"Khốn kiếp, báo cáo công tác lần sau cứ đợi đấy cho tôi".
Đặt điện thoại xuống, Trần Thái Nhật không khỏi lắc đầu.
Dù là đàn anh trong tổ chức nhưng Đông Tuyệt không phải là đối thủ của anh.
Thông tin do Đông Tuyệt cung cấp chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Chuyện Trấn Quốc Khí có công pháp cấp Thần là tin đồn có người cố tình tung ra từ rất lâu về trước.
Xem ra mục đích là để gây ra cuộc đấu đá nội bộ trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Dù sao, để có được bảo vật, máu chảy chảy thành sông cũng là chuyện bình thường.
Những lời đồn đại nhất thời không tra rõ ngọn nguồn nên chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.
Còn những lời Đông Tuyệt vừa nói, một đám võ sĩ bế quan ở thành phố Đông Hải đã đến Hàng Thành.
Trần Thái Nhật không thể không nghĩ đến chuyện được Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự báo cáo.
Ở thành phố Đông Hải, có một nhóm các môn phái nhỏ hoặc các gia tộc, gần đây đột nhiên xuất hiện một hai nhân tài mới, có thực lực phi thường, những kẻ mới đến này rất có khả năng sẽ trở thành trụ cột lứa tiếp theo của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.
Tuy nhiên, thái độ đối ngoại của họ lại tồn tại vấn đề lớn, họ chủ trương các võ sĩ Hoa Hạ xâm lược bên ngoài một cách toàn diện, sử dụng cách thức chiến tranh để thôn tính giới võ sĩ của các nước láng giềng.
Theo phân tích của Không Huyền phương trượng, chắc chắn có một thế lực lớn bí ẩn nào đó đang tác động tinh vi đến những môn phái nhỏ này.
Có vẻ như chuyến đi đến tỉnh Lâm Giang này có thể sẽ thu được những lợi ích bất ngờ.
Trần Thái Nhật đứng bật dậy, mặc