Là một cái đệm chân tiêu chuẩn, đặc điểm của Cừu Kiêu kết hợp lại chính là một.
Võ công cao cường, nội lực vừa đủ nên khá rắn chắc.
Trần Thái Nhật đạp lên, dĩ nhiên tay chân lão sẽ bị thương nặng.
Nhưng hơn sáu trăm người Trung Châu còn lại chỉ là người bình thường mà thôi.
Một là không có nội lực, hai là không có vũ khí.
Đạp thì cứ đạp đi.
Dù sao cũng không chết người được.
Đó chính là lời tự an ủi của Cừu Kiêu.
Bởi vì trước đó trong cơn giận bùng nổ, Cừu Kiêu đã sử dụng sức mạnh vốn có của mình.
Cho nên gạch đá trên đường đi đều bị hư hỏng khá nghiêm trọng.
Hơn sáu trăm thanh niên trai tráng Trung Châu đều bước đến.
Bụi bay tứ tung.
Tận năm phút sau, cả đội mới đi xong.
Lúc này, một trận gió thổi qua.
Đám đông vây xem nhìn lại, Cừu Kiêu nằm ngửa trên mặt đất, cả người đều là dấu giày, trên mặt còn có hai vết không đối xứng với nhau, nhìn rất có tính nghệ thuật.
Lão rên rỉ, cả người như tê liệt, cũng không biết lão đang lẩm bẩm gì trong miệng.
Trần Thái Nhật không quay đầu lại nhìn mà dẫn cả đội đi về phía trước.
Không Huyền phương trượng chạy đến đón.
“Cậu Trần, Cừu Kiêu… không sao chứ?”
Trần Thái Nhật xua tay.
“Yên tâm đi, lần này bọn tôi cố gắng giải quyết tranh chấp trong hòa bình, lão già này ra tay không biết nặng nhẹ, ngay cả người bình thường không biết võ công cũng có thể bị thương, trạng thái bây giờ rất phù hợp với ông ta”.
Khúc Lan Phi cũng bước đến, khuôn mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt kích động như vừa phát hiện ra lục địa mới.
“Cậu Trần ra tay quả nhiên không giống người khác.
Vốn dĩ tôi đã có đánh giá sơ bộ về thực lực của cậu, nhưng bây giờ xem ra là tầm nhìn của tôi quá hạn hẹp”.
Trần Thái Nhật khẽ cười, anh chợt thấy Tiêu Vân Phi đang đứng bên cạnh.
Hà Cuồng ở ngay đằng sau anh, thấy một người thú vị như vậy liền bật cười bước đến.
“Này người anh em, tạo hình tóc này của anh là gì vậy? Tóc trắng rất ngầu đấy, định chôn mình dưới đất đợi đến ngày trên đầu ra hoa kết quả sao?”
Tiêu Vân Phi tức giận, vừa muốn mắng người thì bỗng liếc thấy ánh mắt của Trần Thái Nhật nên im bặt.
Trần Thái Nhật đi đến, nhếch khóe môi nhìn từ trên xuống nói.
“Này, hai ngày nay anh cũng thành thật đấy, ngay cả nhúc nhích cũng không dám nhỉ”.
Tiêu Vân Phi cảm giác mình sắp khóc luôn rồi, khuôn mặt hiện lên vẻ uất ức.
Đây đâu phải là không dám nhúc nhích chứ, căn bản là không thể nhúc nhích được, rõ chưa?
Trần Thái Nhật giơ tay ra túm lấy đầu tóc bạc của tên này rồi nhấc lên.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển.
Anh cứ vậy mà xách Tiêu Vân Phi từ dưới đất lên!
Không Huyền, Khúc Lan Phi đều sửng sốt.
Họ đã từng thử độ dày và sức kiên cố của mặt đất, nếu phải kéo thì đừng nói là tóc e là đầu và cổ của Tiêu Vân Phi chắc cũng bị đứt vì lực kéo rất lớn.
Nhưng Trần Thái Nhật lại nhẹ nhàng kéo ra như vậy.
Tiêu Vân Phi không hề bị thương, tóc cũng chẳng đứt sợi nào.
Công lực nhẹ như không này…
Không Huyền và Khúc Lan Phi trố mắt nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ.
Quất ngựa cũng khó mà theo kịp.
Giờ phút này hai vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ cam tâm tình nguyện bày ra tư thế tôn kính nhất đi theo phía sau Trần Thái Nhật.
Lúc này mọi người ở đó bất kể là khách bình thường được nhà họ Hoàng mời đến hay là cao thủ võ sĩ đến vì Trấn Quốc Khí đều đã hiểu rõ một vấn đề.
Hóa ra người đứng đầu đoàn đại đoàn diện của tỉnh Trung Châu là cậu thanh niên Trần Thái Nhật này.
Hai đại diện lớn của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, trong đó có Không Huyền phương trượng – cao thủ đứng đầu hạng chín đương thời cũng phải có thái độ kính cẩn với Trần Thái Nhật!
Nếu nói lúc Trần Thái Nhật vừa ra trận, mọi người còn có thể nghi ngờ và khinh thường sự thật này.
Thì bây giờ Cừu Kiêu đứng thứ hai ở cấp độ hạng chín lại bị Trần Thái Nhật đánh bại trong nháy mắt.
Loại uy hiếp này là đủ rồi.
Mọi người đều kính cẩn nhìn về phía người đến từ Trung Châu.
Trần Thái Nhật đi đến trước cổng chính, người nhà họ Hoàng vội vã chạy đến đón.
Mấy trăm người được nhân viên tiếp đón dẫn vào nhà họ Hoàng.
Ngoài cửa, mọi người cực kỳ phấn khích, ai nấy đều mong chờ.
Hôm nay nhà họ Hoàng sắp có chuyện náo nhiệt để xem rồi.
…
Trong nhà họ Hoàng, tiệc sinh nhật và buổi giám định bảo vật buổi tối đều được tổ chức trong một lễ đường kiểu cổ xưa.
Các khách mời quan trọng, các gia tộc lớn dựa theo số trên thiệp mời tìm đến vị trí của mình.
Giới võ sĩ hơi đặc biệt một chút, chỉ cần võ sĩ đến, nhà họ Hoàng sẽ tiếp đãi và sắp xếp cho họ một khu khác ở lễ đường.
Rất nhiều võ sĩ đều thuộc dạng không mời mà đến, vốn dĩ trong lòng có đủ các loại toan tính mưu mô.
Có người đơn thuần chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ của Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ, có người lại định gây rối vào lúc bảo vật xuất hiện.
Công pháp cấp Thần có sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại với các võ sĩ khổ luyện không ngừng, cũng giống như sức hấp dẫn của thuốc trường sinh bất lão với