Mọi người đều bị thu hút bởi câu nói của hắn.
Vài khách mời nữ đến bữa tiệc kinh ngạc há hốc mồm.
“Là anh ta à? Tôn Du – người đàn ông đẹp trai nhất Hàng Thành?”
Nhà họ Tôn cũng là gia tộc lâu đời có tiếng ở thành phố Hàng Thành.
Mặc dù thế lực không bằng nhà họ Hoàng và nhà họ Hứa, nhưng nghe nói đã ở Hàng Thành từ thời kỳ phong kiến vương triều.
Tuy nhiên nổi tiếng nhất vẫn là đến thế hệ này của nhà họ, có một cậu ấm với nhan sắc cực đỉnh – Tôn Du.
Phong thái tao nhã, học vị tiến sĩ, gia cảnh hùng hậu, hơn nữa còn có mười mấy tác phẩm văn học đã được xuất bản.
Đúng là hình tượng tổng giám đốc hấp dẫn bao ánh mắt trong các tác phẩm văn học của các cô gái.
Danh tiếng của người đàn ông này khá ổn trong giới trẻ của Hàng Thành, Hoàng Thừa và bố của hắn cũng có mối quan hệ không tệ.
Nghe hắn hỏi vậy, Hoàng Thừa sửng sốt.
Vốn dĩ cụ ta quả thật có ý định kén rể.
Nhưng tình hình hiện giờ đã xảy ra thay đổi nhỏ.
Hoàng Thừa quay đầu lại nhìn cháu gái cưng bên cạnh.
Hoàng Thanh Uyển - nhân vật chính của tiệc sinh nhật lần này không hề di chuyển tầm mắt, dường như mọi thứ dưới sân khấu không thể nào thu hút được sự chú ý của cô ta.
Đám cậu chủ nhà giàu bên dưới cũng nhận ra điều này.
Hoàng Thanh Uyển đang cười.
Nụ cười thật rạng rỡ, chân thành từ tận đáy lòng, rất có sức lan tỏa, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm về một phía.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Một người đàn ông cao lớn đang ngồi ở đó, thản nhiên bình tĩnh, mỉm cười nhìn Hoàng Thanh Uyển.
Trần Thái Nhật.
Ánh mắt mọi người đều đanh lại.
Rõ ràng hai người này có chuyện gì đó.
Thấy Hoàng Thanh Uyển cứ nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật, đám thanh niên trong giới võ sĩ đó lập tức thay đổi tâm trạng, không nói gì cúi đầu xuống ăn.
Haizz, đường giang hồ cao xa như núi, dài như sông, hà tất gì phải tranh giành tiên nữ với Tề Thiên Đại Thánh, ngộ nhỡ bị bắn chết thì toi.
Giới võ sĩ bỏ cuộc, ngược lại đám gia tộc nhà giàu bình thường ở tỉnh Lâm Giang, ai nấy cũng nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt thù địch.
Họ suy nghĩ rất đơn giản.
Đây là tiệc kén rể chứ không phải đấu võ.
Quả thật Trần Thái Nhật đánh nhau rất giỏi, nhưng phụ nữ chưa chắc chỉ thích đàn ông có cơ bắp, họ cũng có thể thích đàn ông có học thức, nho nhã.
Đám cậu ấm nhà giàu đang ngồi ở đây không quá lời khi nói rằng họ tự tin một trăm phần trăm vào bản thân.
Họ không hề thiếu gia thế, địa vị, thủ đoạn.
Chẳng lẽ không thể giành được với một tên võ sĩ à?
Tôn Du không tỏ vẻ thù địch ra ngoài mặt mà chỉ nở nụ cười rất nho nhã.
“Cô Uyển?”
Lúc này Hoàng Thanh Uyển mới hoàn hồn, nghe Tôn Du gọi mình bèn khó hiểu hỏi.
“Anh Tôn? Anh gọi tôi có việc à?”
Tôn Du bước lên trước đi đến trước mặt Hoàng Thanh Uyển, hắn bỗng lấy ra một tờ giao ước từ sau lưng rồi đưa cho Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển.
“Bác Hoàng, cô Uyển, thật ra trước đây cháu đã nhiều lần thể hiện tấm lòng của mình với Tiểu Uyển, hôm nay lại là sinh nhật của Tiểu Uyển, cháu muốn tuyên bố trước mặt mọi người, đời này ngoài Hoàng Thanh Uyển ra, cháu sẽ không cưới ai khác!”
Hắn vừa dứt lời, các khách mời nữ trẻ tuổi đều tỏ ra cực kỳ tiếc nuối và ai oán.
Trần Thái Nhật đang ăn trái cây cũng hiếu kỳ liếc nhìn sang.
Tên này khá nổi tiếng đấy nhỉ.
Tôn Du nói: “Hôm nay cháu muốn tặng cho Tiểu Uyển một món quà đặc biệt để bày tỏ thành ý của cháu, chính là bản hợp đồng này”.
Hoàng Thừa sửng sốt: “Hợp đồng?”
Nói rồi cụ ta mở bản hợp đồng kia ra đọc.
Dù cho Hoàng Thừa dày dặn kinh nghiệm cũng không khỏi giật mình.
Cụ ta đưa bản hợp đồng cho Hoàng Thanh Uyển, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đọc lướt qua cũng kinh ngạc, khó tin hỏi.
“Anh Tôn, tôi không nhìn lầm chứ? Anh muốn tặng hết tám mươi phần trăm tài sản ở Hàng Thành của nhà họ Tôn cho tôi à?”
Rầm!
Mọi người đều sững sờ.
Mẹ nó, ai cũng từng thấy đàn ông theo đuổi phụ nữ nhưng chưa thấy ai theo đuổi đến mức độ vậy.
E là Tôn Du đã mất trí rồi.
Nhà họ Tôn thấp nhất có thể xếp trong top năm ở Hàng Thành, toàn bộ tài sản cộng lại cũng gần bốn mươi tỷ tệ, tặng hết tám mươi phần trăm tài sản, vậy tám mươi phần trăm chính là khối tài sản khổng lồ hơn ba mươi tỷ tệ!
Lấy nhiều tiền như vậy để tặng quà sinh nhật cho một người phụ nữ, hành động này quả đúng như là yêu mỹ nhân không thích giang sơn ngoài đời thực.
Tôn Du chớp mắt, tốt bụng nhắc một câu: “Bên dưới có một hàng chữ”.
Hoàng Thanh Uyển đọc kỹ, sau đó trợn to hai mắt, khó xử hỏi.
“Anh… anh