Tất cả mọi người trong thang máy đều kinh ngạc, đến mức còn quên ấn số tầng.
Gã doanh nhân người Tây Ed nhíu mày, bộ dạng xem kịch.
Đám nhân viên văn phòng trong ngoài thang máy cũng tỏ vẻ hóng hớt.
Hình Cường cảm giác mình há miệng mắc quai thật rồi.
“Mẹ kiếp! Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Trong cả tòa nhà này, có ai không biết gia cảnh của Hình Cường tôi, thế mà cậu còn bắt tôi xin lỗi nó? Đầu óc cậu có vấn đề à?”
Ánh mắt Trần Thái Nhật nhìn Hình Cường chẳng khác gì nhìn một con kiến.
“Nghe cho rõ đây, là quỳ xuống xin lỗi, cho anh năm giây”.
Hình Cường nổi giận đùng đùng, chửi bới ầm ĩ.
“Thằng nhãi này mày ra vẻ cái gì, tao nói cho mày biết, ở tòa nhà này còn chưa có ai dám nói chuyện to tiếng với tao đâu, mày là cái thá gì?”
“Năm”.
“Mày có tin tao gọi bảo vệ tới đánh gãy chân mày không?”
“Bốn”.
“Mày có tin tao lôi mày đến chỗ không người đánh cho mày tàn phế, khiến nửa đời sau của mày chỉ có bò lê không?”
“Ba”.
“Vẫn còn ra vẻ, ai đó gọi bảo vệ đến đi!”
“Hai”.
“Mẹ kiếp, hôm nay không vả cho mày một cái thì tao cùng họ với mày luôn”.
“Một”.
Hình Cường không còn chút kiên nhẫn nào nữa, cứ thế giơ tay tát vào mặt Trần Thái Nhật.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là thân thể nhỏ bé của Vân Sở Sở đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Thái Nhật, bày ra tư thế phòng ngự, hai tay giơ về đằng trước, muốn chặn bàn tay đang vung lên của hắn.
“Không được đánh chú ấy!”
Bốp!
Một tiếng vang lảnh lót.
Trong chớp mắt, mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay của Hình Cường hình như đánh vào người Vân Sở Sở, nhưng đột nhiên lại bay ra ngoài thang máy như bị ô tô tông phải.
Hắn bay trên không hai mét, rồi lăn lông lốc.
Nằm rạp dưới đất.
Tất cả im phăng phắc.
Mọi người trong ngoài thang máy kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng.
Vân Sở Sở đang giơ lòng bàn tay lên, miệng khẽ há ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Bây giờ mình lợi hại đến vậy sao?
Cô bé cảm thấy hơi nghi ngờ bản thân.
Một anh chàng bên cạnh nhìn có vẻ là nam thanh niên suốt ngày chỉ thích ở nhà, lẩm bẩm trong miệng.
“Đây là… khí công Sóng Rùa?”
Mọi người bỗng im bặt…
Một lúc sau, tiếng bàn tán nổi lên, không ít người thầm gật đầu.
Mọi người đều nhìn Vân Sở Sở như nhìn siêu nhân.
Cô bé bị nhìn mà thấy ngại ngùng, vội vàng thu lại tư thế, đỏ mặt trốn sau lưng Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật đã thu lại sức mạnh, đứng bên cạnh bĩu môi.
Đám người này đúng là đầu óc không được bình thường cho lắm…
Gã nước ngoài Ed cũng tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng áp sát vào thang máy, giữ khoảng cách với Vân Sở Sở.
Trần Thái Nhật cầm tay Vân Sở Sở, bước ra khỏi thang máy, đến trước mặt Hình Cường đang quỳ dưới đất.
Hình Cường ôm bụng, mặt áp xuống đất, không ho he tiếng nào.
Trần Thái Nhật bước lên, khẽ đá hắn một cái.
“Đừng giả chết, xin lỗi đi”.
Lúc này đã có hai mươi, ba mươi người vây xem xung quanh, nhiều người như vậy, Hình Cường lựa chọn yên lặng quỳ đó giả làm không khí.
Trần Thái Nhật bình thản nói: “Nếu anh còn không xin lỗi thì tôi sẽ châm lửa trên người anh đấy”.
“Xin… lỗi…”, một giọng nói lí nhí vang lên như muỗi kêu.
“Nói to lên!”
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi cô bé!”, Hình Cường cảm thấy vô cùng mất mặt, trước giờ toàn là hắn ỷ thế hiếp người ở công ty, lần này đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào, còn hơn là bị đánh.
Hắn vốn là một con rùa biết thời thế, trúng một đòn khí công Sóng Rùa cũng đáng.
Trần Thái Nhật cũng không tính toán với hắn, anh bước vào thang máy, liếc gã Tây Ed một cái.
Cả người gã run lên, vội vàng chạy ra khỏi thang máy, không dám vào nữa.
Mọi người xôn xao bàn tán, thỉnh thoảng lại vang lên những từ như “thiếu nữ kungfu”.
Trần Thái Nhật mặc kệ, ấn tầng cao nhất, rồi dẫn Vân Sở Sở lên.
Trên tầng cao nhất, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cốc cốc cốc.
“Dì ơi! Đây là phòng làm việc của dì à? To quá đi mất!”, Vân Sở Sở nhảy chân sáo vào phòng, có vẻ cũng là lần đầu đến công ty, nhìn ngó xung quanh, thấy rất lạ lẫm.
Vân Vũ Phi ngồi trước bàn làm việc, hai tay ôm má, vẻ mặt hơi buồn rầu, cô mặc bộ vest công sở, gọn gàng sạch sẽ.
Nghe thấy