Trong phòng, ngoài Vân Vũ Phi ra, không ai quen biết Trần Thái Nhật cả, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.
Vân Vũ Phi cũng không hiểu gì, cả người sững sờ.
Hình Cường ngồi ở đó, nhíu mày, có cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.
Trần Thái Nhật nhướng mày nhìn Hình Cường và Ed.
“Hai người cũng có mặt à…”
“Cậu câm miệng!”, Hình Cường đột nhiên kêu lên, khiến mọi người xung quanh ngẩn ra.
Trong này toàn là các quản lý cấp cao của công ty, chắc vẫn chưa ai biết chuyện vừa nãy hắn bị ngã chổng vó ở cửa thang máy.
Bây giờ nhìn thấy Trần Thái Nhật, Hình Cường chỉ sợ anh nói ra chuyện đó.
Giám đốc marketing của công ty bị một cô bé đánh cho te tua, lại còn phải quỳ dưới đất xin lỗi trước mặt mọi người.
Quan trọng là hắn còn ra tay với trẻ con trước.
Các công ty bình thường mà xảy ra chuyện này thì chắc chắn sẽ trở thành scandal, nhà họ Hình vốn dĩ cũng chỉ là kẻ ngoại lai ở Vân Thị.
Bây giờ các cổ đông đều có mặt, nếu để họ biết chuyện này, sợ là hắn cũng mất cái chức giám đốc marketing.
“Bảo vệ!”
Cộp cộp cộp! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Mấy người mặc đồng phục bảo vệ xông vào.
Hình Cường ra vẻ uy phong của lãnh đạo cấp cao trong công ty, ra lệnh.
“Mau đuổi người này ra ngoài, hôm nay cậu ta đến công ty để gây sự, còn vô duyên vô cớ khiến người khác bị thương, bắt luôn cậu ta đến đồn cảnh sát đi”.
Hình Cường tác oai tác quái ở công ty đã lâu, vừa là cổ đông vừa là quản lý cấp cao, các bảo vệ cũng không dám làm trái lệnh của hắn.
Các nhân viên quản lý khác của tập đoàn Vân Thị cũng không cảm thấy có gì khúc mắc, dù gì họ cũng đều là những người thành công trong giới kinh doanh, thấy Trần Thái Nhật ăn mặc đơn giản như thế, trong lòng cũng có chút khinh thường.
Đúng lúc mấy tên bảo vệ định tóm lấy Trần Thái Nhật.
“Khoan đã!”
Vẻ mặt Vân Vũ Phi khó hiểu.
“Giám đốc Hình, anh làm cái gì vậy?”
“Sếp Vân, cô không biết đâu, cái tên này có vấn đề về thần kinh đấy! Vừa rồi nhân lúc bảo vệ lơ là, cậu ta còn lén dẫn một cô bé lẻn vào công ty gây sự!”
Hình Cường sợ Vân Vũ Phi hỏi kĩ quá, liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Trần Thái Nhật.
“Bọn họ chặn đường tôi, giả vờ bị tôi va phải, rồi bắt đền tôi mười nghìn tệ! Cái tên này còn nằm ì dưới đất đòi tiền tôi, con bé kia còn to mồm nói nếu không đưa tiền sẽ kiện tôi kìa!”
“Cô cũng biết nhân phẩm tôi mà, danh tiếng của quản lý cấp cao tập toàn Vân Thị sao có thể bị hủy hoại bởi loại người này chứ, phải đuổi ngay bọn họ ra ngoài!”
Nghe Hình Cường kể lể, sắc mặt Vân Vũ Phi ngày càng khó coi.
Gây sự? Mười nghìn tệ?
Một người có thể xóa sổ hai gia tộc giàu có ở An Thành là nhà họ Lôi và nhà họ Tần trong một nốt nhạc mà thiếu mười nghìn tệ sao?
Thậm chí cô còn nghi ngờ, nếu có mười nghìn tệ rơi dưới đất, Trần Thái Nhật còn chẳng có hứng cúi xuống nhặt ấy.
Đáng giận hơn là tên khốn Hình Cường này còn nói cô bé đi cùng anh vu cáo đòi kiện hắn.
Đó là Vân Sở Sở, là cháu ruột của cô, một trong những người thừa kế của nhà họ Vân đấy!
Cả tập đoàn Vân Thị cũng có phần của cô bé, nói cô bé là cô chủ nhỏ của tòa nhà này cũng không quá.
Hơn nữa cô bé mới học lớp bốn.
Đúng là muốn chửi bậy mà phải kìm lại.
Ánh mắt Vân Vũ Phi nhìn Hình Cường chẳng khác gì nhìn một tên biến thái.
“Hình Cường… anh chờ chút đã”.
Vân Vũ Phi còn chưa nói xong.
Cửa phòng làm việc lại mở ra, Vân Sở Sở thò cái đầu nhỏ vào, khuôn mặt đáng yêu nhìn mọi người vẻ khó hiểu.
Hình Cường cuống đến mức nhảy dựng lên, hét lớn: “Chính là con bé này, hai người họ là cùng một giuộc! Bảo vệ đâu, còn ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi hai đứa thần kinh này ra ngoài”.
Vân Sở Sở đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn một lượt đám người, lúc nhìn thấy Vân Vũ Phi, ánh mắt cô bé đột nhiên dừng lại, cười toe toét.
“Dì ơi!”
Không khí trong phòng lập tức đóng băng.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều quay sang nhìn Vân Vũ Phi.
Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả các quản lý cấp cao có mặt ở đây, chỉ có cô là nữ.
Lần này thì to chuyện rồi.
Hình Cường như bị hóa đá, không hiểu chuyện gì xảy ra, hết nhìn Vân Vũ Phi lại nhìn Vân Sở Sở.
Hình như… cũng hơi giống nhau.
Dì là sao?
Tổng giám đốc của tập đoàn Vân Thị là dì của con nhóc này?
Thế chẳng phải con nhóc này là người của nhà họ Vân sao…
Vừa nghĩ đến đây, Hình Cường đột nhiên cảm thấy sau lưng túa mồ hôi lạnh, chỉ muốn đào cái hố rồi tự chôn mình.
Vân Vũ Phi dở khóc dở cười, lắc đầu.
“Sở Sở, sao cháu lại đến đây? Dì đang họp mà”.
“À! Cháu thấy chú qua đây nên mới đi theo, không có gì đâu ạ, cháu sang phòng bên chơi máy tính đây”.
Nói xong liền đi mất.
Không khí trong phòng họp như nén một quả