Vân Hoa sửng sốt, đứng bên cạnh nhìn con rể.
"Sao lại lôi cả tôi vào? Liên quan gì đến tôi chứ?"
Thường Khoan cười khẩy.
"Hừ! Vừa rồi đâu chỉ có tôi đắc tội anh Trần, ông cũng có phần mà.
Tôi khuyên ông, nếu thức thời thì bây giờ cũng mau quỳ xuống đi, nếu không ông cũng không được yên đâu".
Vân Hoa nghe thấy thế liền nhảy dựng lên.
"Vớ vẩn! Tôi quỳ xuống trước cậu ta á? Cậu ta chỉ là bạn trai của cháu gái tôi! Tôi mắng cậu ta cũng là đáng đời, cho dù tôi có đánh cậu ta thì sao chứ? Cậu ta dựa vào đâu?"
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào.
"Dựa vào tôi! Bảo chú quỳ thì chú mau quỳ đi! Đừng có đứng ngơ ra đó nữa!"
Vân Hoa điên tiết, quay đầu lại chửi.
"Thằng khốn nào dám bắt tao..."
Bốp!
Một cái tát bỗng vả thẳng vào mặt Vân Hoa.
Cái tát này rất mạnh, gò má Vân Hoa lập tức sưng vù lên.
"Ai dám đánh..."
Vân Hoa nói được một nửa thì im bặt, nhìn người đàn ông trung niên cao to xuất hiện đột ngột trước mặt, hơi run rẩy và tủi thân.
"Anh cả...!Sao anh lại đánh em?"
Người đàn ông trung niên vừa bước vào nổi giận đùng đùng, vóc dáng cao lớn, nhìn hơi giống Vân Hoa.
Người này không phải ai khác, mà chính là người lớn nhất của gia tộc nhà họ Vân, anh cả trong số bốn anh em, bác cả của Vân Vũ Phi - Vân Vinh.
Vân Vinh chỉ tay vào cậu em trai bốn mươi, năm mươi tuổi, chửi như chửi chó.
"Cái đồ không biết sống chết! Chú có biết chú vừa nói chuyện với ai không? Cậu Trần là người mà chú có thể đắc tội được chắc?"
Vân Vinh - anh cả của nhà họ Vân đang nóng hết cả ruột.
Trần Thái Nhật có thân phận gì chứ?
Tuy Vân Vũ Phi xiêu lòng trước Trần Thái Nhật, nhưng nghe đồn cậu ta không chỉ có một người phụ nữ.
Nếu nhà họ Vân thực sự đắc tội với người đứng đầu An Thành, thì ở địa phương, cho dù Trần Thái Nhật không ra tay, thì các gia tộc giàu có khác cũng sẽ ra tay dạy dỗ thay cậu ta, tập đoàn Vân Thị cũng sẽ tiêu đời.
Ông ta không quan tâm đến Vân Hoa đang sững sờ, vẻ mặt kính nể nói ra chân tướng.
"Người ta là chủ của An Thành, người đứng đầu tất cả các gia tộc giàu có ở Trung Châu đấy! Chỉ một ngón tay cũng có thể đè bẹp chú!"
Phòng khách im phăng phắc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vân Hoa và Vân Dương Dương há hốc miệng.
Thường Khoan nghe thấy thế, lập tức ôm mặt, chẳng nói chẳng rằng, lại dập đầu ba cái với Trần Thái Nhật.
"Anh Trần, xin anh hãy rộng lượng tha thứ, vừa rồi tôi ăn nói không biết suy nghĩ.
Chỉ cần anh có thể giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.
Anh thấy Dương Dương thế nào? Có phải rất xinh đẹp không, tôi thậm chí có thể..."
Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, bình thản nói.
"Nói thêm câu nữa là tôi xé mồm anh ra!"
Thường Khoan bỗng thấy lạnh sống lưng, còn không dám thở mạnh.
Vân Hoa ở bên cạnh ôm gò má, nhìn anh cả Vân Vinh, rồi lại nhìn Trần Thái Nhật, đầu óc đột nhiên thông suốt, nhớ đến thái độ của gia chủ Chu khi nãy.
"Lẽ nào vừa rồi gia chủ Chu đối xử với em như vậy cũng là vì..."
Vân Vinh lại mắng xối xả.
"Chú còn dám nói nữa à? Nếu không nhờ gia chủ Chu cho người cảnh cáo tôi, thì tôi vẫn chưa biết chú đang ở đây tìm đường chết đâu".
Vân Vinh nói xong liền bước lên, kéo cánh tay Vân Hoa, đá vào khuỷu chân ông ta.
Chân Vân Hoa mất đà, lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Thái Nhật, bị anh ruột ấn đầu xuống, vẻ mặt ông ta ngơ ngác.
"Cậu Trần, thực sự xin lỗi cậu, mong cậu nể mặt Vũ Phi, đừng chấp nhặt với em trai tôi, sau này tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận! Tôi vô cùng xin lỗi!"
Nói xong, Vân Vinh - anh cả của bốn anh em nhà họ Vân, cúi người một góc chín mươi độ, xin lỗi Trần Thái Nhật với thái độ vô cùng nhún nhường.
Trần Thái Nhật nhìn Vân Vũ Phi ở bên cạnh.
Lúc này, khuôn mặt người đẹp cũng tỏ vẻ khó xử, tuy trước giờ những người họ hàng này có mối quan hệ hời hợt với nhà cô, nhưng dù gì cũng được coi là người nhà họ Vân.
Giọng nói Trần Thái Nhật mang theo ý cảnh cáo.
"Tôi không muốn nhìn thấy các ông nữa, nể mặt Vũ Phi, lập tức cút