Thường Khoan chán nản bỏ đi, thứ đang đợi hắn là một đợt lao động trong vòng nửa năm, kính cẩn tôn trọng người già.
Ừ, hắn không ngừng an ủi bản thân, cầu cũng không được.
Mồng hai năm nay đối với hắn mà nói e là quá kích thích rồi.
Vân Vũ Phi vô cùng dịu dàng, bắt đầu cầm chổi hốt rác, tiến hành dọn dẹp phòng khách một lượt.
Vừa nãy cả nhà Vân Hoa đến, cắn hạt dưa nhiều đến mức nền đất đầy vỏ.
Bây giờ đối phương bị bác cả kéo thẳng đi, ngay cả cơm trưa cũng không cần chuẩn bị nữa, bây giờ trong phòng đều là người nhà, tâm trạng cô thoải mái rất nhiều.
Đương nhiên Trần Thái Nhật cũng tính là người nhà.
Mặc dù là làm việc nhà, nhưng không biết tại sao, trên mặt Vân Vũ Phi lại mang theo nụ cười rạng rỡ, trong miệng còn ngân nga khúc hát.
“Hôm nay thật là vui, hôm nay thật là vui…”
Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh, khuôn mặt nở nụ cười nhìn người đẹp đáng yêu.
“Nhìn dáng vẻ của em, có vẻ như tâm trạng không tệ nhỉ?”
Vân Vũ Phi vừa quét dọn, vừa trả lời.
“Hết cách rồi, anh ở đây ra oai, em được thơm lây nên cũng cảm thấy nở mày nở mặt, tuyệt lắm”.
Trần Thái Nhật đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Vũ Phi đang quét dọn từ phía sau.
Cả người cô run rẩy, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng, nhưng cũng không tránh né mà mặc cho Trần Thái Nhật ôm như vậy.
Trần Thái Nhật ghé sát bên tai Vân Vũ Phi, nhẹ nhàng nói.
“Xem ra chú và cô cũng không phản đối chuyện hai chúng ta”.
Vân Vũ Phi cảm nhận được hơi thở bên tai của người đàn ông, lỗ tai nóng bừng, thẹn thùng chậm rãi xoay người qua, chủ động ôm lấy Trần Thái Nhật.
“Chuyện đau lòng đều sẽ qua đi, bố mẹ em không phải người cổ hủ, huống hồ phải đi đâu tìm một người bạn trai khác như anh chứ”.
Nghe Vân Vũ Phi lẩm bẩm với dáng vẻ yêu kiều, Trần Thái Nhật cảm thấy trong lòng có cảm giác thành tựu.
Thật lòng thích một người, cùng lúc cũng được người đó yêu thương thật lòng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, có thể khiến người ta tràn đầy năng lượng, ánh mắt nhìn thế giới cũng trở nên tươi đẹp muôn màu.
Hai người ôm càng lúc càng chặt, Vân Vũ Phi ngẩng đầu nhìn gương mặt của Trần Thái Nhật, ánh mắt không khỏi mơ màng, nhón gót chân lên muốn chủ động bày tỏ.
Đúng vào lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng gọi của trẻ con.
“Dì, chú, hai người đang làm gì thế?”
Vân Vũ Phi chợt thấp giọng kêu lên ngạc nhiên, vội vàng vùng vẫy, che khuôn mặt nhỏ của mình.
Vân Sở Sở đứng ở cửa, khuôn mặt ngơ ngác nhìn hai người trong phòng.
Trần Thái Nhật cũng bất lực, bước lên xoa khuôn mặt nhỏ của con gái cưng.
“Vừa nãy dì của cháu choáng đầu, đứng không vững nên chú đỡ cô ấy”.
Vân Sở Sở bĩu môi, nhỏ giọng nói với Trần Thái Nhật.
“Hì hì, hôm nay không vạch trần chú, nhưng chú phải mua đồ ăn ngon cho cháu để bồi thường”.
Trần Thái Nhật sững sờ, bị cô bé tinh ranh này làm cho hoàn toàn ngơ ngác.
Anh giơ ngón tay út ra.
“Chốt kèo, chúng ta móc ngoéo nào”.
Vân Sở Sở cười đùa tí tửng gật đầu, móc ngoéo với Trần Thái Nhật.
Vân Vũ Phi bên cạnh vô cùng xấu hổ, bước lên bắt đầu xoa mạnh đầu Sở Sở, một lớn một nhỏ ồn ào náo nhiệt.
…
Bữa cơm trưa, nhà họ Vân không nấu quá nhiều món, bởi vì đám họ hàng đã ra về trước nên do Chu Bình – mẹ của Vân Vũ Phi xuống bếp chỉ nấu một bữa cơm gia đình.
Trên bàn ăn, Vân Khang và Trần Thái Nhật không nhắc chuyện cũ, chỉ nói chuyện vui, uống rượu trò chuyện, nhất thời bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Vân Vũ Phi thấy mối quan hệ của bố và Trần Thái Nhật dần vào đúng quỹ đạo thì tâm trạng rất vui, còn uống cùng hai người mấy ly rượu vang.
Chu Bình ở bên cạnh không ngừng gắp thức ăn cho Vân Sở Sở, Trần Thái Nhật nhìn thái độ nhà họ Vân đối xử với Vân Sở Sở cũng vô cùng vui mừng yên tâm.
Đối với Sở Sở mà nói, vợ chồng Vân Khang và Vân Vũ Phi là người thân thật sự của cô bé từ nhỏ đến lớn.
Bây giờ Vân Vũ Phi và mình yêu nhau thật lòng, phần tình cảm này cũng quyết định rồi, ràng buộc tình thân giữa hai người cuối cùng cũng sẽ hóa giải tất cả hiểu lầm.
Cả ngày hôm nay, Trần Thái Nhật không có bất kỳ sắp xếp gì khác.
Năm ngoái bôn ba bên ngoài lâu như vậy, không dễ gì mới có