Khuôn mặt Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi đều biến sắc, quay sang nhìn nhau, đi đến bên cạnh Vân Sở Sở hỏi rõ sự tình.
Vân Sở Sở đưa điện thoại qua cho hai người xem.
Trên màn hình là một thông báo tìm người, cô bé mất tích tên là Dương Vũ Lôi.
Nhìn thấy bức ảnh của cô bé này, Trần Thái Nhật có ấn tượng ngay.
Đó không phải bạn học cùng lớp vô cùng thân thiết, ngày nào cũng như hình với bóng với Vân Sở Sở sao?
Trong trí nhớ của anh, cô bé này vô cùng ngoan ngoãn và ít nói, thắt bím tóc hai bên hình sừng bò trông rất dễ thương.
Mấy ngày nay lúc tan trường, khi cô bé gặp Trần Thái Nhật thì còn lễ phép chào hỏi.
Bây giờ tự nhiên lại mất tích!
Thế nhưng, không chỉ có vậy, điều khiến Trần Thái Nhật kinh ngạc hơn là lời chú thích ở trên thông báo tìm người này.
Bố mẹ của Dương Vũ Lôi nói rõ trong thông báo tìm người là chỉ cần có bất kỳ manh mối nào về tình hình hiện nay của Dương Vũ Lôi là đã có thể nhận tiền thưởng. Số tiền thưởng thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, lên tới mười triệu tiền mặt!
Chỉ cần một manh mối đã có thể nhận mười triệu tệ.
Con số này đủ để khiến một người bình thường vui sướng tới phát điên.
Nhìn thấy số tiền này, Trần Thái Nhật không khỏi cau mày.
Nếu chỉ là đi lạc thông thường thì còn dễ bề tìm lại.
Thế nhưng nếu như là bắt cóc hoặc là trò lừa đảo với mục đích tống tiền thì thông báo tìm người này chẳng khác gì đang nói thẳng với tên tội phạm rằng cô bé là một bảo vật vô giá!
Người làm cha mẹ lại đang lo lắng tới mức hoảng loạn luôn rồi.
Trần Thái Nhật vẫn nhớ rõ bố mẹ của Dương Vũ Lôi là một cặp vợ chồng thoạt nhìn rất có khí chất của tầng lớp tri thức, thường lái chiếc xe thương vụ màu đen tới đón con gái.
Bây giờ xem ra thân phận của cặp vợ chồng này không hề tầm thường, nếu không cũng chẳng thể nào bỏ ra được số tiền thưởng lớn đến như thế.
Theo như những gì anh được chứng kiến khi tan trường hàng ngày, bọn họ vô cùng cưng chiều cô con gái độc nhất này.
Bây giờ e rằng đang ở trên bờ vực sụp đổ rồi nên mới đăng thông báo tìm người như vậy.
Trần Thái Nhật không rảnh để tò mò bối cảnh là người khác, nhưng tâm trạng của Vân Sở Sở dường như đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Bạn thân chẳng rõ đang ở nơi nào, Vân Sở Sở cũng không còn dáng vẻ hiếu động hoạt bát như vừa nãy nữa, biểu cảm buồn bã, cả người không ngừng run rẩy, vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ.
“Chú Trần, dì ơi, Lôi Lôi sẽ không sao đâu có phải không?”
Vân Sở Sở vẫn còn nhỏ, đối với việc bạn thân mất tích càng sợ hãi và nhạy cảm hơn người lớn.
Nhìn thấy biểu cảm của cô bé, Vân Vũ Phi liền vội vàng an ủi.
Trần Thái Nhật hơi suy tư, đi đến trước mặt Vân Sở Sở.
“Sở Sở, Lôi Lôi rất quan trọng đối với cháu sao?”
Vân Sở Sở lập tức gật đầu, nước mắt cũng đã rơi xuống từ trong khoé mắt.
“Lôi Lôi là người bạn tốt nhất của cháu, nếu như cậu ấy bị làm sao thì cháu cũng không dám tưởng tượng thêm nữa!”
“Vậy chú Trần giúp cháu tìm Lôi Lôi về nhé, cháu đừng khóc nữa có được không?”
Trần Thái Nhật vừa nói ra những lời này, đôi mắt của Vân Sở Sở đã mở to đầy kinh ngạc.
“Thật sao ạ?”
“Móc ngoéo nào”.
Hai bố con cùng nhau ước định, tâm trạng của Vân Sở Sở đã bình tĩnh hơn một chút, trong mắt ngập tràn sự tin tưởng dành cho Trần Thái Nhật.
Nếu như muốn tìm người thì tuyệt đối không được mù quáng.
Mấu chốt chính là phải nhanh chóng xác định được vị trí của cô bé.
Với tình hình này, sự phối hợp từ phía chính quyền mới là vũ khí mạnh mẽ nhất.
Trần Thái Nhật rút điện thoại ra.
“Tề Vũ, sử dụng hệ thống Skynet của thành phố An Thành giúp tôi tìm một người, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh sang cho cô”.
…
Trời chập tối, ánh mặt trời le lói sắp tắt.
Trần Thái Nhật dẫn theo Vân Sở Sở cứ nằng nặc đòi đi cùng, còn cả một cặp vợ chồng khoảng chừng ba mươi tuổi và ba tên vệ sĩ cùng bước từ trên xe xuống, ánh mắt khoá chặt vào nhà kho cũ nát trước mặt.
“Chú Trần, Lôi Lôi thật sự đang ở đây sao?”
Trần Thái Nhật xoa đầu Vân Sở Sở, khẽ cười nói: “Chú nói ở đây là ở đây”.
Cặp vợ chồng đứng bên cạnh không ai khác chính là bố mẹ của Dương Vũ Lôi, bọn họ nhận được tin nhắn của Vân Sở Sở liền tức tốc dẫn theo vệ sĩ chạy đến ngay.
Người đàn ông tên là Dương Hồng, người phụ nữ tên Tân Minh Lệ, vẻ ngoài trông rất tri thức, nói năng lễ độ, thể hiện được khí chất của con nhà gia giáo.
Nhưng lúc này, gương mặt hai người chỉ đầy vẻ hoảng hốt, bất an, lo lắng, còn có cả nỗi nghi hoặc đối với việc chuyến đi này có thể thành công hay không.
Tân Minh Lệ vô cùng sốt ruột, hai tay túm chặt lấy tay áo của chiếc áo khoác ngoài màu cà phê.
“Cậu Trần, thông tin cậu báo với chúng tôi là thật sao? Lôi Lôi thật sự đang ở đây à?”
“Đúng vậy”.
“Vậy tại sao lại không cho chúng tôi báo cảnh sát chứ? Báo với phía cảnh sát, nếu như nhà chúng tôi yêu cầu thì có thể điều động những thiết bị tốt nhất như trực thăng, xe chống đạn,… đến chi viện với tốc độ nhanh nhất”.
“Tránh bứt dây động rừng”.
“Lỡ như Lôi Lôi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Tôi đã dẫn theo ba vệ sĩ trong nhà, nếu như đối phương đông người…”
“Kẻ xấu chỉ có hai người, nhưng võ công rất cao, e rằng đã biết được thân phận của cô bé và muốn trở nên giàu có, mấy vệ sĩ mà anh mang theo không phải đối thủ của bọn chúng”.
Nghe thấy những lời này, mặt hai vợ chồng nhà họ Dương liền biến sắc.