Khuôn mặt Hình Cường lập tức đỏ bừng, khó coi giống như vừa ăn phải ruồi nhặng.
Dường như hắn đã quên mất vẫn còn một vụ cá cược chưa hoàn thành.
Giọng điệu của Trần Thái Nhật mang theo vẻ chân thực đáng tin.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Hình Cường.
Quả nhiên, con người nếu ra vẻ quá mức, nhất định sẽ bị báo ứng.
Hắn từng nói nếu Trần Thái Nhật có tiền chuyển vào tài khoản của tập đoàn thì hắn sẽ uống nước trong bồn cầu của nhà vệ sinh công cộng.
Bây giờ tiền của Trần Thái Nhật đã chuyển vào tài khoản thật.
Hơn nữa, một lần chuyển hẳn hai trăm năm mươi triệu tệ.
Đây khác gì là tát bôm bốp vào mặt hắn.
Trần Thái Nhật dùng tiền dạy cách làm người, thực sự là khiến hắn không có cách nào để chối cãi.
Hình Cường muốn kéo dài thời gian tranh cãi thêm vài câu.
“Tôi, tôi…”
Trần Thái Nhật hơi cau mày, khí thế tỏa ra tập trung lên người Hình Cường.
“Nếu như anh dám nuốt lời thì tôi bảo đảm, thứ anh uống trong bồn cầu sẽ không chỉ là nước thôi đâu!”
Hình Cường cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cả người như rơi vào hầm băng, cứ như thể nhìn thấy sự khủng bố trong vực thẳm.
Lúc này, Trần Thái Nhật khiến người ta có cảm giác anh ngồi tít trên cao, tựa như thay mặt cho sự uy nghiêm của đạo trời, không thể làm trái, nếu sơ suất một chút sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi.
Áp lực đè nén vô hạn!
Không thể chống cự!
Sẽ chết, nếu như không nghe theo nhất định sẽ chết!
Biểu cảm trên mặt Hình Cường đã bộc lộ hết tất cả những gì hắn đang nghĩ.
Vân Vũ Phi nhìn Hình Cường với ánh mắt xem thường.
Tên này, đầu tiên là vu khống Vân Sở Sở, sau đó là trong thời khắc mấu chốt của cuộc đàm phán thì lại tỏ rõ lập trường sẽ đứng về phía tập đoàn Tây Thụy.
Vậy mà trước đây cô còn giao nhiệm vụ cho loại người ăn cây táo rào cây sung như hắn, đúng là mắt mù rồi.
Hắn chính là nội gián trong tập đoàn Vân Thị, là kẻ phản bội từ đầu đến cuối!
Chỉ bắt hắn chịu khổ một chút đã là quá hời cho hắn rồi.
“Bảo vệ! Cầm điện thoại ghi hình lại”, Vân Vũ Phi ra lệnh.
Ba tên bảo vệ đứng ngoài cửa nghe thấy mệnh lệnh của tổng giám đốc công ty, không chút do dự kéo Hình Cường ra ngoài.
“Tổng giám đốc! Tôi…”
Không ai nghe rõ hắn nói cái gì, cũng không ai thèm quan tâm đến hắn.
Khoảng mười phút sau.
Ba nhân viên bảo vệ kéo Hình Cường đã nôn không biết bao nhiêu lần trong bồn cầu trở lại phòng họp.
Trần Thái Nhật liếc nhìn video trong điện thoại của bảo vệ.
Ừ, quả nhiên chân thực.
Biểu hiện của Hình Cường trong video có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Sống không bằng chết.
Vân Vũ Phi chán ghét gọi bảo vệ kéo Hình Cường ra ngoài.
Lúc này, Trần Thái Nhật mới quay đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Ed của tập đoàn Tây Thụy.
“Cho anh ba giây cút khỏi đây, có lẽ công ty các anh có tiền, nhưng Vân Thị tuyệt đối không phải là nơi mà các anh có thể tranh giành quyền lợi”.
Ed nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, run rẩy chậm rãi đứng dậy.
Vốn dĩ gã muốn thừa nước đục thả câu, muốn lập công lớn cho tập đoàn Tây Thụy để nhận được khoản hoa hồng lớn, không ngờ cuối cùng mọi việc lại thành ra như thế này, trở về có khả năng còn phải chịu phạt từ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Ed nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt sâu xa, dường như muốn nhớ kỹ người trước mặt này.
“Trần, tổng giám đốc Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Dứt lời, Ed cầm áo vest trên lưng ghế, rời khỏi phòng họp với vẻ mặt lạnh lùng.
“Quá tốt rồi! Vân Thị được cứu rồi!”
“Muôn năm!”
Cảm xúc của các quản lý cấp cao Vân Thị bị dồn nén từ lâu liền bùng nổ.
Mọi người hoan hô ăn mừng.
Trong một doanh nghiệp ước tính trị giá một tỷ tệ, những người có thể làm đến vị trí quản lý cấp cao đều là những nhân viên cũ của công ty.
Không nói đến đãi ngộ tốt, quan trọng nhất là họ đều có tình cảm với công ty.
Bây giờ, Trần Thái Nhật không đưa ra bất cứ điều kiện gì mà thẳng thừng chuyển một số tiền mặt lớn đến cứu vớt Vân Thị.
Họ có cảm giác như từ trong đêm đen thấy được ánh sáng!
Do đó, tất cả mọi người đều cảm thấy ngay cả bầu trời cũng trong xanh lạ thường.
Vân Vũ Phi chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng chìa tay về phía Trần Thái Nhật.
“Bắt tay đi, hôm nay thật sự cảm ơn anh”.
Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ ở trước mặt, khẽ nở nụ cười.
“Chỉ tiện tay giúp đỡ chút thôi”.
Vân Vũ Phi lắc đầu.
“Tôi càng ngày càng không thể nhìn thấu được anh, Sở Sở có người bố như anh đúng thật là không tồi”.
Hai người đứng đối diện nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ ấm áp.
Vân Vũ Phi hắng giọng, ý bảo các quản lý cấp cao của Vân Thị yên lặng.
“Hôm nay, tôi vẫn còn vài chuyện phải tuyên bố với mọi người”.
“Thứ nhất, đuổi giám đốc mảng marketing Hình Cường ra khỏi công ty, vĩnh viễn không tuyển dụng nữa!”
“Thứ hai, Vân Thị có thể thắng lớn như vậy đều là nhờ vào anh Trần Thái Nhật, anh ấy chính là ân nhân lớn nhất của chúng ta, vì thế tất cả các quản lý cấp cao đều phải nhớ kỹ điều này”.
“Thứ ba, theo nguyên tắc cổ phần