Trần Thái Nhật vừa dứt lời, toàn thể hội trường bùng nổ.
“Chết tiệt! Thanh niên này kiêu ngạo thật, dám khiêu chiến vị trí của gia tộc hạng nhất trong tứ đại hoàng kim?”
“Đúng là không sợ chết!”
“Kẻ ngu dốt thường không biết sợ, trước đây tôi còn khá coi trọng cậu ta, bây giờ xem ra cậu ta thật quá trẻ con”.
“Bốn gia tộc lớn xưng bá nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh hơn hai trăm năm, vậy mà cậu ta lại nói trong ba tháng có thể ngồi ngang hàng?”
“Đúng là một tên cứng đầu, nghé con mới đẻ không sợ cọp, bị cắn chết mới biết đau”.
Giới truyền thông và đám khách mời ngồi dưới đều là người bản địa Yến Kinh.
Họ hiểu rõ nhất đẳng cấp vượt trội của nhà giàu hoàng kim và mức độ ảnh hưởng trong phạm vi cả Hoa Hạ.
Thậm chí, để bảo vệ sự tôn nghiêm của người dân Yến Kinh, thỉnh thoảng đối mặt với người ngoài, họ sẽ cảm thấy mình cao cấp hơn vì ở cùng một thành phố với nhà giàu hoàng kim.
Nhưng Trần Thái Nhật hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.
Một chàng thanh niên đến từ thành phố khác, lần đầu tiên đến Yến Kinh công khai lộ diện, đã muốn tạo cơn bão dư luận.
Câu nói của Trần Thái Nhật có hai ý.
Đầu tiên là khiến đám nhà giàu hoàng kim kia hiểu người của bốn tỉnh anh dẫn vào Yến Kinh, không phải là để làm nô lệ cho người khác, mà là để cạnh tranh chính đáng.
Trong một số trường hợp, nếu có một số người từ nơi khác đến có thực lực mạnh hơn, thì liên minh nhà giàu hoàng kim sẽ thưởng cho người đó thân phận gia tộc hoa mai hạng bốn để ổn định lợi ích chung.
Như vậy thì đối thủ cạnh tranh sẽ trở thành người của họ.
Đâu là một cuộc thôn tính mềm mỏng, kết quả là khiến nhà giàu hoàng kim càng thêm lớn mạnh.
Nhưng khi Trần Thái Nhật đến thì đã chặn đứt con đường này.
Liên minh hoàng kim có khả năng tiêu diệt bốn gia tộc hoa mẫu đơn sao?
Để bản thân lên làm minh chủ thì có thể cân nhắc đến điều này.
Thứ hai, Trần Thái Nhật đến Yến Kinh, mục đích cuối cùng của cá nhân anh là kéo “Thỏ vàng” Hồ Cửu Phong ra khỏi tay nhà họ Phùng - nhà giàu hạng nhất Hoa Hạ.
Tuy nhiên, do e ngại địa vị của nhà họ Phùng ở Hoa Hạ và mặt mũi của Bắc Minh, nên anh không thể tự tay bắt người.
Vì vậy, giải pháp cuối cùng chính là thương lượng.
Vì là thương lượng nên Trần Thái Nhật không thể đi cầu xin nhà họ Phùng được, mà nhất định phải là người có địa vị ngang hàng.
Việc Trần Thái Nhật phải làm là trong vòng ba tháng, giành được địa vị đàm phán ngang hàng với gia tộc hoa mẫu đơn trong tứ đại hoàng kim.
Sức mạnh mới là chân lý cuối cùng.
Trần Thái Nhật không để ý đến những lời chất vấn và bàn tán của mọi người.
Sau khi thông báo xong, anh liền lui vào khu nghỉ ngơi, ngồi vào vị trí nghỉ ngơi trong ánh mắt ngưỡng mộ của những nhân viên tập đoàn Thái Mộng.
Vi Giác Nghiệp tiến lại gần, nói nhỏ.
“Lần này để duy trì uy quyền và lợi ích tuyệt đối của liên minh hoàng kim, bốn gia tộc lớn sẽ trực tiếp tấn công tập đoàn Thái Mộng chúng ta sao?”
Khóe môi Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên.
“Sẽ không đâu, nếu bọn họ đích thân đến quấy rối tôi thì chứng tỏ tôi và bọn họ là đối thủ cạnh tranh cùng đẳng cấp.
Vì bọn họ muốn giữ thể diện nên sẽ chỉ phái gia tộc hạng hai đến quấy rối thôi”.
Vi Giác Nghiệp nghĩ cũng thấy có lý.
“Vậy chúng ta có cần chủ động tấn công không?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát.
“Nếu cạnh tranh chính đáng về kinh doanh, chúng ta có nhân lực và tiền tài của người bốn tỉnh Hoa Hạ, so với gia tộc hoa mẫu đơn thì cũng không thua kém gì.
Nhưng nếu cạnh tranh không chính đáng thì phải dứt khoát phản kích, tôi sẽ lật tẩy tất cả”.
Vi Giác Nghiệp tỏ vẻ đã hiểu.
Trong mắt Trần Thái Nhật, bốn gia tộc