Trần Thái Nhật nghe vậy liền nhếch miệng cười.
Quả nhiên, tên này đang làm nhiệm vụ ở Yến Kinh.
“Ngoài tôi ra thì còn có ai được nữa, mở cửa ra!”
Giọng nói bên trong ngừng lại một giây.
Rầm!
Cửa sắt đột nhiên rầm rầm lùi lại phía sau đồng thời mở ra, bên trong dần dần lộ ra một tia sáng trắng óng ánh.
Những bậc đá phía sau cánh cửa kéo dài tít tắp.
Trần Thái Nhật đi đến một không gian trong lòng đất với độ cao hơn chục mét và chu vi hàng trăm mét vuông.
Máy phát điện bố trí bên trong thắp sáng hàng trăm ngọn đèn gắn trên những bức tường đá.
Không gian rộng rãi, trên những chiếc bàn làm việc kim loại hình vuông, mô-tơ điện, bình đo lượng, ống thuỷ tinh và vô số những bình chất lỏng không rõ tên được xếp thành đống.
Đây rõ ràng giống như một phòng thí nghiệm hoá học.
Dọc bên tường, ngoài những chiếc bàn thí nghiệm ra thì trên tường còn bị đục ra vô số những cái lỗ lớn nhỏ, trên đó đặt những bình thuỷ tinh hoặc bình sứ.
Các vị thuốc trong những chiếc bình này, tuỳ tiện lấy một bình thôi cũng có giá cao ngất ngưởng.
Bất luận là thuốc đặc trị, thuốc độc, thuốc mê, thực vật đặc biệt, động vật nhỏ đặc biệt, côn trùng đặc biệt,…nơi này có tất cả những thứ mà bạn có thể hoặc không thể nghĩ tới.
Trần Thái Nhật quét mắt một lượt, không phát hiện ra bóng dáng đó.
“Ở trong này, vào đi”.
Âm thanh truyền đến từ một nơi sâu hơn.
Bước tiếp dọc theo lối đi, mắt Trần Thái Nhật liền bừng sáng.
“So với lần trước gặp mặt thì anh có tinh thần hơn nhiều rồi, sao thế, gần đây không đích thân thử thuốc à?”
Một người đàn ông ngồi trên ghế hiện ra trước mắt, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan anh tuấn, biểu cảm nghiêm túc, đầu cạo trọc, đeo một cặp kính màu bạc.
Vẻ mặt thoạt nhìn sạch sẽ dị thường, làn da trắng quá mức, dáng vẻ rất nho nhã.
Tuỳ ý khoác trên mình một bộ quần áo màu cà phê, nếu như bắt gặp trên đường phố thì đây chính là hình tượng của một nam thanh niên thích ở nhà đẹp trai.
Bắc Minh.
Đây cũng chỉ là biệt hiệu.
Tên thật là Phùng Mặc Hiên.
Hội Trường Thành, Hoa Hạ do Bắc Minh trấn giữ, phụ trách việc canh phòng đặc biệt và giết chóc ở khu vực phía Bắc.
Là một trong bốn trụ cột của Cửu Châu, thời gian Bắc Minh vào hội Trường Thành còn lâu hơn Trần Thái Nhật.
Các tử sĩ, đặc vụ hay tinh anh ngoại lai chết dưới tay anh ta ít nhất cũng phải cả nghìn người, cao thủ hạng chín trở lên thậm chí bao gồm cả cấp Minh cũng lên tới hai chữ số.
Võ lực ngất trời, uy nghiêm nổi danh khu vực phía Bắc, ngay cả các lãnh đạo cấp cao của một dân tộc chiến đấu như nước Tư La khi nghe đến tên của Bắc Minh cũng vội vàng trốn chạy càng xa càng tốt.
Thế nhưng, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì tên này lại rất giống một thanh niên thích ở trong phòng, suốt ngày chăm chăm vào mấy thí nghiệm khoa học.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên không nói gì, nhướng mày nhìn Trần Thái Nhật.
“Không phải cậu chỉ mong một ngày nào đó tôi uống thuốc độc của mình cho chết quách đi, để thừa kế di sản của tôi, ngồi lên vị trí của tôi hay sao?”
“Mẹ kiếp, bớt lợi dụng tôi đi”.
Nhìn xung quanh trái phải một chút, Trần Thái Nhật hơi nghi hoặc.
“Hai cao thủ giữ cửa mà chính phủ cấp cho anh lần trước sao hôm nay lại không thấy nữa rồi?”
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên xua tay, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Nói là bảo vệ cho sự an toàn của tôi, trên thực tế thì lại chẳng có tác dụng gì, cả Cửu Châu này, ngoài cậu ra thì ai có thể động đến một sợi lông của tôi đây?”
Trần Thái Nhật vò đầu.
“Nói nghe cũng đúng…”
Nói xong, anh kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống, gác chân lên trên bàn, nhận lấy bình trà hoa quả mà Bắc Minh đẩy sang cho, tu một hơi, vẻ mặt sảng khoái.
Đến cấp bậc như Trần Thái Nhật rồi, số bạn bè có thể thật sự thoải mái ngồi xuống nói chuyện với nhau rất ít.
Đông Tuyệt hơn Trần Thái Nhật tận mười tuổi, nói chuyện với nhau có sự khác biệt rõ ràng.
Tính khí của người phụ nữ Nam Tôn kia rất tệ, miệng lúc nào cũng chỉ thốt lên được một câu: “Tôi phải đấu riêng với anh”, Trần Thái Nhật thấy