Câu nói của Trần Thái Nhật khiến Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên sửng sốt.
Đối phương ngây ra mấy giây, sau đó chớp mắt.
“Nhưng cũng chưa thấy cấp Thần nào dám vượt biên sang Hoa Hạ tìm đến cái chết mà?”
Sắc mặt Trần Thái Nhật bỗng trở nên nghiêm túc.
“Với kẻ địch, chúng ta không thể nghĩ đến tình huống một cách lạc quan nhất, giả sử họ cũng có thì sao?”
Bắc Minh cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.
Không thể không thận trọng trong chuyện liên quan đến an nguy của Cửu Châu.
Suy nghĩ một lát, Bắc Minh ngẩng đầu lên, tia cảnh giác thoáng qua ánh mắt anh ta.
“Nếu các nước khác cũng có vật báu thì thật sự rắc rối cho Hoa Hạ rồi!”
“Hiện giờ chiến lực cấp Thần ở cả Cửu Châu chỉ có bốn người chúng ta, diện tích lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn, cũng không thể đúng lúc chạy đến nơi cấp Thần của đối phương ẩn nấp vượt biên ngay được”.
Anh ta dừng lại một giây.
“Nếu có chiến lực cấp Thần thật sự lẻn sang đây thì dù có muộn mất một tiếng cũng phải chạy đến, nguy hiểm đó không kém gì bị vũ khí hạt nhân càn quét”.
Trần Thái Nhật nghĩ một lúc rồi nói.
“Bây giờ quan trọng nhất là tìm được hết mười Trấn Quốc Khí, dù có một cái nằm ở ngoài biên giới cũng phải gom đủ chín cái trước, không thể để kẻ địch phá hoại được”.
Bắc Minh cũng nghĩ vậy.
Hai người đã đi đến thống nhất.
Dù những nước khác ở ngoài biên giới cũng có bảo vật giống vậy nhưng ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau sẽ gặp tai ương.
Chỉ cần có thể gom hết bảo vật của Hoa Hạ lại thì mới có được quyền chủ động.
Dù bị cấp Thần khác lẻn vào biên giới thì cũng có thể vượt biên đánh lại, như vậy mới không bị mắc kẹt trong biên giới.
Hơn nữa, Trần Thái Nhật có lòng tin với cách bảo vệ lãnh thổ của Hoa Hạ.
Chiến lực cấp Thần của Hoa Hạ đã là đội hình mạnh nhất ở cả khu vực Đông Á rồi.
Dù người khác có đến thì không chừng sẽ bị Trần Thái Nhật giữ lại đây.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên vươn tay ra vỗ vai Trần Thái Nhật.
“Ba người chúng ta đều có nhiệm vụ, bây giờ cậu là người rảnh nhất, phần công lao này gắng gượng để cậu giành làm vậy, tôi không tranh đâu”.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
“Không phải anh chê phiền, sau đó vứt sang cho tôi chứ?”
“Vậy tôi đổi với cậu, cậu đến canh dưới đáy hồ nhé?”
Trần Thái Nhật vội lắc đầu.
Mấy chuyện cực nhọc này vẫn nên giao cho cái tên Bắc Minh này làm đi.
“Tôi sẽ giải quyết chuyện ở Yến Kinh trong vòng ba tháng, trước khi mặt đất bùng nổ thì tôi sẽ chạy khắp cả nước để xem có thể gom được chín Trấn Quốc Khí không”.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên gật đầu.
…
Từ dưới hồ trồi lên, Trần Thái Nhật xách một bao lớn.
Bên trong là các loại chai lọ, thuốc quý hiếm và các vật dụng thí nghiệm anh ép buộc “mượn được” từ chỗ của Bắc Minh.
Cái tên Bắc Minh này vẫn rất hào phóng với anh, có đồ đạc gì cứ lấy thoải mái, chỉ có điều đã viết không ít giấy ghi nợ rồi.
Cái tên này bắt anh cứ cách nửa năm là bán máu trả nợ.
Trần Thái Nhật bĩu môi, đợi anh nghiên cứu phát triển ra máy hút máu có thể đâm xuyên qua da mình thì nói sau.
Quay về khách sạn chuẩn bị cả một buổi tối, Trần Thái Nhật mới phân loại hết đồ vật trong bao lớn này.
Genko là vệ sĩ thân cận của Trần Thái Nhật, cũng mang theo một bao bên mình xem như một túi trữ đồ bằng người.
Bận rộn cả một ngày, Genko lại ngoan ngoãn làm một túi nước nóng cả một đêm.
Hôm sau, khoảng năm giờ chiều.
Trần Thái Nhật thay một bộ đồ bình thường, sau đó dẫn theo Genko, dựa theo địa chỉ mà phu nhân nhà họ Hàn – Trương Mỹ Vi để lại, đến một nhà hàng trông có vẻ rất tráng lệ.
Nhà hàng Phàm Tụ Đức.
Đây là nhà hàng rất nổi tiếng về đặc sản địa phương ở Yến Kinh.
Lúc Trần Thái Nhật nói mình nhận lời mời của Trương Mỹ Vi, nhân viên phục vụ lập tức thay đổi thái độ.
Anh được dẫn lên lầu.
Xem ra