Nghe thấy lời này, Hàn Phong và Hình Chí Nghị phía đối diện đều ngơ ngác.
Lửa giận trong lòng Hình Chí Nghị mạnh mẽ bùng lên, ánh mắt bắt đầu ngưng tụ sát khí vô hạn.
Không hổ là cao thủ hàng đầu hạng tám, lúc chân khí lưu chuyển, không gian tự nhiên lay động, gió từ đâu tới thổi bay cả khăn trải bàn.
Hàn Phong ngồi bên cạnh liền tái mặt, nhìn Hình Chí Nghị bằng ánh mắt sợ hãi và kính nể.
“Đại sư Hình, xin hãy nguôi giận, đừng so đo với tên không biết trời cao đất dày là gì này, theo tôi thấy thì toàn bộ phần thưởng ở đây đương nhiên đều thuộc về ông!”
Nghe thấy Hàn Phong nịnh hót, Hình Chí Nghị lạnh lùng hừ một tiếng rồi hoà hoãn trở lại.
“Có điều…”
Hàn Phong liếc mắt, chuyển sang chủ đề khác.
“Theo thông tin nội bộ mà mợ tôi tiết lộ khi trước, chắc sẽ có nhiều người tham chiến cuộc thi đấu võ lần này lắm đấy”.
“Mỗi bên cử ra hai võ sĩ cùng giao đấu, người ứng cử vào vị trí thừa kế cũng phải đích thân lên sàn, nói cách khác, ngoài đại sư Hình ra thì tên nhóc này cũng tham gia đấy”.
Hàn Phong cảm thấy vị đại sư mà mình mời tới rất giỏi, hắn không dám đắc tội, mặt nở nụ cười nịnh hót.
“Đương nhiên rồi, con trai của gia chủ, em họ Hàn Vũ Bằng kia của tôi võ công yếu kém, tên đó lại chỉ được cái mã ngoài, chắc chắn phải nhờ cậy hết vào uy lực của đại sư Hình rồi”.
Hình Chí Nghị nở nụ cười, vẻ mặt càng lúc càng hài lòng.
Hàn Phong tranh thủ thời cơ, xua tay nói.
“Tôi sẽ làm chủ, ông lấy bảy trăm năm mươi triệu tệ tiền thù lao, số còn lại cho tên nhóc này, thế nào?”
Mắt Hình Chí Nghị liền sáng bừng lên.
Bàn tay không tự chủ mà siết lại kêu lên răng rắc.
Bảy trăm năm mươi triệu tệ đấy!
Số tiền mà gần như cả đời cũng không tiêu hết được!
Trận đấu võ này đúng là quá hời rồi.
Không thể không nói, gia tộc hoa lan hạng hai của nhà giàu hoàng kim đúng là khác biệt.
Có những khác biệt cơ bản với các gia tộc giàu có bình thường của vùng khác.
Nhìn xem người ta vung tay hào phóng chưa kìa.
Nhìn xem con mắt nhìn người của cậu chủ Hàn đi.
Hình Chí Nghị đột nhiên cảm thấy bản thân khổ luyện bao nhiêu năm đều chỉ vì ngày hôm nay.
Thế nhưng, khí phách của cao thủ thì vẫn phải có, Hình Chí Nghị không dễ gì mới khắc chế được sự kích động muốn ngửa cổ lên trời hét lớn của mình, sắc mặt ửng đỏ cũng dùng chân khí để xua tan đi vẻ kích động.
Hình Chí Nghị tỏ vẻ thờ ơ, miệng cười nhếch mép.
“Ừ, hơn bảy trăm triệu tệ đó, miễn cưỡng thì cũng được thôi, tôi cảm nhận được thành ý của cậu chủ Hàn rồi”.
Hàn Phong vỗ đùi cái bốp.
“Vậy thì tốt! Lần này thắng chắc rồi! Con bé Hàn Tâm Nhuỵ cùng lắm cũng chỉ có thực lực hạng bảy, tuyệt đối không phải là đối thủ của ông”.
Trần Thái Nhật nhìn hai người đang đứng kia trao đổi ngã giá thì quả thực hơi cạn lời.
Anh ra hiệu với Genko, sau đó kéo một chiếc ghế lại nghênh ngang ngồi xuống.
“Phục vụ, mang một bình trà ngon nhất lên đây, cậu chủ Hàn mời khách”.
Trần Thái Nhật không hề khách khí, cứ thế gọi món.
Hàn Phong nghe vậy, dường như ánh mắt nhìn về phía Trần Thái Nhật lộ ra vẻ sâu xa.
“Còn về phần anh, tôi nể mặt phu nhân Hàn nên cũng không đối đãi tệ bạc với anh, ba triệu tệ, đủ để anh hoang phí một trận ra trò rồi chứ”.
Trần Thái Nhật không đáp lời Hàn Phong, đợi nhân viên phục vụ mang lên loại trà ngon cao cấp thì tự mình rót vào tách, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Rốt cuộc Trương Mỹ Vi đi đâu rồi? Tự nhiên cử một thằng đần đến bàn chuyện, tôi thấy lần tranh vị trí người thừa kế này con trai bà ta thua chắc rồi”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt