“Sư phụ ơi, bộ phim “Nữ thần tướng” bên con đã gấp rút ghi hình rồi, địa điểm ngoại cảnh là ở công viên núi Tiểu Lĩnh ngoài thành phố Yến Kinh, giờ con đang ở trong tổ quay phim, sư phụ thấy con tận tâm không?”
Mới sáng sớm, Trần Thái Nhật đang nằm trên giường nghe điện thoại của Ninh Yên Nhiên.
Lúc cô nàng xinh đẹp họ Ninh đang buôn chuyện với sư phụ thì luôn yêu cầu được khen và được xoa đầu.
Trần Thái Nhật ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười khẽ.
“Không ngờ hiệu quả của đội làm phim khá cao, cuối cùng người đẹp số một cũng sắp quay lại ra mắt công chúng Hoa Hạ rồi, mong chờ tác phẩm của cô”.
“Ha ha, sư phụ ơi, giờ con được xem như làm việc thay người rồi, người không được cắt xén tiền lương của con đâu đấy”.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
Giờ cô nhóc này cũng biết làm nũng rồi.
“Cái đó thì dễ thôi, ít nhất bao ăn bao ở”.
Ninh Yên Nhiên phì cười qua điện thoại.
“Vậy thì không được, con có một yêu cầu, lúc người ở Yến Kinh phải thường đến thăm đoàn phim, con muốn gặp người.
Lúc trước người ở An Thành, mỗi ngày con đều rất nhớ người”.
Trần Thái Nhật sững sờ một hồi, cảm thấy cảm xúc trong lời của Ninh Yên Nhiên có ý khác.
Nhưng quả thực việc thầy trò thăm đoàn là nên làm.
“Yên tâm, nếu ngày kia không bận, tôi sẽ qua đó thăm cô”.
“Thật không?”, giọng điệu Ninh Yên Nhiên bỗng ngạc nhiên vui mừng.
“Quá tốt! Vậy người nhất định phải qua đó, con đợi người”.
“Được”.
Ninh Yên Nhiên quyến luyến không nỡ cúp điện thoại.
Khoảng thời gian này Trần Thái Nhật không nhận được tin tức của nhà họ Ninh từ cấp dưới.
Người nhà họ Ninh không tới tập đoàn Thái Mộng gây rối, cũng không ép Ninh Yên Nhiên về nhà.
Xem ra gia chủ nhà họ Ninh đã nghĩ thông rồi.
Con gái lớn rồi, không thể giữ mãi bên mình được.
Mỗi ngày Ninh Yên Nhiên đều báo bình an về cho gia đình, cuối cùng người nhà họ Ninh cũng rõ Trần Thái Nhật không phải tên hung ác cùng cực gì.
Lúc này, tiếng cuộc gọi video chợt vang lên trên điện thoại của Trần Thái Nhật.
Anh cầm lên nhìn thử, trên màn hình hiện ra một khuôn mặt trong sáng khiến người ta yêu thích.
“Anh! Anh quá lười rồi đó, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, sao còn đạp chăn nữa.
Tốt xấu gì cũng phải mặc đồ ngủ chứ, ngủ trần vậy cánh tay không lạnh hả?”
Trên màn hình, Thẩm Mộng Hàm nhìn thấy anh trai mình thì trước hết cà khịa một trận.
Trần Thái Nhật đảo mắt.
“Hôm qua anh rất mệt, còn đánh nhau với một tên cao thủ, tiêu hao rất nhiều sức lực”.
Nghe được lời này, Thẩm Mộng Hàm liền quan tâm.
“Thật không? Anh, anh không cần vất vả quá, giờ nhà chúng ta không thiếu thứ gì, anh ở Yến Kinh phải giữ sức khoẻ, không thể để bản thân bị thương, mệt quá cũng không được!”
Trần Thái Nhật bỗng hơi đỏ mặt.
Hình như hôm qua mình chỉ cử động ngón tay, nói bản thân vất vả thì hơi quá.
May mà Thẩm Mộng Hàm không để ý, chợt cầm bảng biểu trong tay lên, đưa ra trước camera.
“Anh nhìn này! Bảng thành tích thi tháng của em!”
Trần Thái Nhật nhìn kỹ.
“Ồ! Hơn sáu trăm điểm! Chẳng phải tổng điểm chỉ có bảy trăm rưỡi hay sao? Em vào đại học trọng điểm là cái chắc rồi!”
Anh ngạc nhiên với thành tích kiểm tra mới nhất của em gái.
Là một người anh, đối với đứa em gái duy nhất này, anh không mong con bé trở nên nổi bật, có tầm ảnh hưởng lớn.
Anh chỉ mong nó có thể yên ổn, đậu một trường đại học tốt rồi sống cuộc sống vui vẻ là được.
Giờ nhà họ Thẩm đang rất tốt, Thẩm Mộng Hàm còn cố gắng như này, từ hơn bốn trăm điểm mà tiến bộ lên hơn sáu trăm điểm.
Trần Thái Nhật cực kỳ vui mừng.
Thấy anh trai vui vẻ, khuôn mặt trong sáng đáng yêu của Thẩm Mộng Hàm cũng lộ vẻ đắc ý, nhưng rồi lại hơi buồn rầu.
“Không tệ lắm, nhưng hình như muốn vào đại học Yến Kinh thì còn thiếu một chút, phải cố gắng hơn mới được”.
“Như này đã rất tốt rồi, lần này em làm không tệ, muốn thưởng gì thì cứ nói với anh”.
Thẩm Mộng Hàm ngậm ngón trỏ trắng mịn, nghĩ một hồi.
“Anh, anh quen với ngôi sao lớn Ninh Yên Nhiên đúng không?”
Trần Thái Nhật thầm nghĩ.
Chuyện Ninh Yên Nhiên bái Trần Thái Nhật làm sư phụ chỉ có mấy người Tiêu Mai, Genko, Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt mới biết.
Em gái luôn coi người đẹp nhất Hoa Hạ này là thần tượng.
“Ừ, có qua lại, sao đó?”
“Em muốn được cô