Trần Thái Nhật bật dậy khỏi giường nhanh như chớp.
Bộp!
Anh cởi bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn, ném sang một bên.
Rồi thay một chiếc áo choàng ngủ dài chỉ có một chiếc thắt lưng.
Soạt soạt soạt!
Trần Thái Nhật xịt nước hoa, cạo râu.
Nhìn vào gương, tiện tay thoa một ít kem dưỡng da lên mặt.
Đàn ông cũng cần dưỡng da.
Đặc biệt là khi có chuyện trọng đại, nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất.
Nếu không các cô gái sẽ thất vọng!
Ngộ nhỡ trong lòng cô gái đó có ác cảm, sau này không phối hợp nữa thì phải làm sao?
Trần Thái Nhật nhanh chóng xử lý hết tất cả những chuyện này với tốc độ siêu phàm, trong lòng vô cùng háo hức, sải bước tới trước cửa, đẩy cửa vào.
“Tôi chưa ngủ...”
Ở cửa, Genko và Hàn Tâm Ngụy đều sững sờ.
“...”
Cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng.
Cái quái gì thế này?
Tại sao lại có hai người chứ?
Trần Thái Nhật thật muốn đóng cửa rồi mở lại lần nữa.
Không đúng, đây đều là ảo giác, nhất định là lừa người.
Lúc này, Genko đột nhiên phản ứng lại, mặt đỏ bừng.
“Chủ nhân, Tâm Nhụy nói nhà họ Hàn có chuyện, nên muốn báo cho anh...”
Hàn Tâm Nhụy đứng ở bên cạnh cô, cái miệng nhỏ bĩu ra, ánh mắt u buồn, lẩm bẩm.
“Gã đàn ông thối tha...”
Trần Thái Nhật nhanh chóng hắng giọng nói.
“Khụ khụ, vào trong rồi nói”.
Trần Thái Nhật mời hai cô gái vào phòng.
Hàn Tâm Nhụy bước đến cửa sổ, vẻ mặt buồn bã.
“Anh Nhật, nhà họ Hàn xảy ra chuyện rồi”.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lúc trước theo lời dặn dò của anh, nhà họ Hàn đã cử hai người ngày đêm theo dõi Hồ Cửu Phong nhà họ Phùng, hơn một tháng nay không có gì bất thường, nhưng hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện”.
Trần Thái Nhật liếc mắt nhìn.
“Đối phương phát giác ra rồi sao?”
Hàn Tâm Nhụy gật đầu.
“Không thể đoán được.
Hai cao thủ đó lần lượt chết trong ngày hôm nay, nhưng điều kỳ lạ là họ không chết trên đường đi theo dõi mà lại chết ở nhà riêng”.
Trần Thái Nhật im lặng một lúc.
“Thi thể của hai người đó đang ở đâu?”
“Bây giờ vẫn ở nhà họ Hàn”.
“Chúng ta đi xem thử”.
...!
Rạng sáng hôm sau, Trần Thái Nhật đang ở trong kho lạnh của nhà họ Hàn để xem thử thi thể hai cao thủ chết trong lúc theo dõi.
Genko bước lên nhấc tấm vải trắng lên, để lộ hiện trạng.
Họ đều là những người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thể hình to khỏe, vừa nhìn liền biết quanh năm luyện võ.
Để theo dõi Hồ Cửu Phong, người nhà họ Hàn cử đi đương nhiên không hề yếu kém.
Hàn Tâm Nhụy đứng bên cạnh nói về tình hình của hai người họ.
Võ sĩ đỉnh cao hạng bảy, tính tình thận trọng, một người trực đêm, một người trực ngày.
Từ cổng nhà họ Phùng đến các địa điểm khác nhau ở Yến Kinh.
Chỉ cần Hồ Cửu Phong từ nhà họ Phùng đi ra thì bọn họ sẽ đi theo.
Hai người họ đều là cao thủ hiểu được người khác nói chuyện khi chỉ nhìn khẩu hình miệng, hơn nữa còn đeo kính viễn vọng có độ phân giải cao nên theo dõi được ở khoảng cách rất xa.
Thường thì khi Hồ Cửu Phong đi trên đường, bọn họ sẽ bí mật quan sát trên nóc một tòa nhà gần đó.
Hành động cẩn thận như vậy, khả năng bị phát hiện là rất thấp.
Theo ghi chép của bọn họ, gần đây, Hồ Cửu Phong không có gì bất thường, hoặc là đến nghĩa trang Hồng Sơn ở phía Tây Bắc Yến Kinh để dọn dẹp mộ của tổ tông nhà họ Phùng, hoặc là theo người nhà họ Phùng ra ngoài làm việc.
Khi Hàn Tâm Nhụy nghĩ rằng có thể theo dõi bằng cách này lâu dài, thì đến tối qua, người nhà bọn họ đến báo.
Hai người đó xảy ra chuyện rồi, hơn nữa thời gian chỉ cách nhau một tiếng.
Báo cáo khám nghiệm cho thấy nguyên nhân tử vong tương tự nhau, đều là do đột tử.
Tim đột nhiên ngừng đập, cuối cùng dẫn đến tử vong,
Trong trường hợp này rất khó để xác định đó là một vụ mưu sát.
Điều quan trọng nhất là sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận, hai người họ không có vết thương nào trên người, trong máu cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Trần Thái Nhật bước lên, đeo găng tay, cẩn thận xem xét thi thể.
Hàn Tâm Nhụy và Genko đứng bên cạnh, không dám quấy rầy.
Một lúc lâu sau, Trần Thái Nhật cởi khẩu trang ra, suy nghĩ một lát.
“Chủ nhân, cái chết của hai người này là ngoài ý muốn sao?”, Genko hỏi.
Trần Thái Nhật lắc đầu dứt khoát.
“Hoàn toàn không phải.
Chắc chắn là bọn họ đã bị Hồ Cửu Phong phát hiện sau đó bí mật giết chết”.
“Nhưng khi bọn họ theo dõi, đều giữ khoảng cách rất xa...”
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
“Nếu là một cao thủ hạng tám chín bình thường thì có thể giữ khoảng cách khoảng hai mươi mét là an toàn, nhưng nếu thực lực của