Trần Thái Nhật nhíu mày, sau khi hoàn hồn lại mới nhận ra người nói chính là người phụ nữ giàu có lúc nãy đứng ở cửa nhìn chằm chằm bạn gái của mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Gương mặt hung dữ của người phụ nữ giàu có đó nở nụ cười đắc ý.
“Nhân viên mua hàng, quẹt thẻ đi, tôi lấy hết mấy bộ này, không cần thử”.
Vân Vũ Phi khẽ nhíu mày lên tiếng cãi lại.
“Chúng tôi nhìn thấy bộ sườn xám này trước, đã muốn mặc thử rồi, sao cô có thể giật ngang như vậy chứ?”
Người phụ nữ kia lộ vẻ khinh thường.
“Hừ, vốn dĩ là người ta treo lên bán tất nhiên ai thanh toán trước thì được trước, sao nào? Lẽ nào cửa hàng này không buôn bán nữa à?”
“Cô!”
Vân Vũ Phi tức giận, ngực phập phồng lên xuống, cũng không biết nên cãi lại người phụ nữ xấu xí này thế nào.
Ninh Yên Nhiên bình tĩnh nói.
“Bà chị này…”
“Cô gọi ai là bà chị hả? Đồ mất lịch sự!”
“Được thôi, chị này, chúng tôi rất thích bộ đồ này, tôi thấy cô cũng không thường mặc, cô có thể nhường lại cho hai chị em chúng tôi mặc thử được không?”
Nghe thế, người phụ nữ giàu có trợn mắt, nhếch môi bật cười.
“Được thôi, tốt xấu gì thì Thi Lệ tôi cũng là người thân bên ngoại của nhà họ Lăng, không thèm so đo với đám trẻ các cô, các cô cứ thử trước đi”.
Cô ta vừa nói vậy, mọi người xung quanh đều sững người.
Người thân bên ngoại nhà họ Lăng!
Nhà họ Lăng trong bốn gia tộc lớn hoàng kim.
Cô nhân viên và mấy người mẫu trong cửa hàng sườn xám bỗng sửng sốt.
Mặc dù Cẩm Tú Phường cũng tiếp đón không ít nhân vật tầm cỡ nhưng sức uy hiếp của bốn gia tộc lớn quá lớn, Thi Lệ này vừa nhắc đến tên gia tộc cũng đủ khiến mấy người dân bình thường sợ hãi.
Nhân viên bán hàng lúc nãy dẫn ba người Trần Thái Nhật vào liền giật mình, lập tức tiến đến trước mặt Thi Lệ.
“Ôi trời! Cô gái xinh đẹp, hôm nay là ngày vui, khách quý tới thăm, từ giờ tôi sẽ phục vụ cô.
Không phải chỉ là sườn xám thôi sao, không sao cả, bên này còn nhiều lắm!”
Đôi mắt ti hí của Thi Lệ hiện lên vẻ hài lòng với thái độ của người bán hàng, cô ta khẽ mỉm cười.
“Được, thế tôi đi sang bên kia xem”.
Dứt lời cô ta nở nụ cười đầy ẩn ý, xoay người đi sang bên cạnh.
Chồng cô ta đi theo phía sau, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại thì bị cô ta nhéo tai kéo đi.
Vân Vũ Phi bĩu môi thở dài, lẩm bẩm một câu.
“Người gì đâu lạ lùng!”
Ninh Yên Nhiên nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Tiểu Phi đừng tức giận với mấy người không biết điều như cô ta nữa, có tôi ở đây, không ai ở Yến Kinh có thể bắt nạt cô đâu, dù có là bốn gia tộc lớn cũng không sợ”.
Nghe thấy vậy, Vân Vũ Phi nở nụ cười rạng rỡ với Ninh Yên Nhiên.
Trần Thái Nhật đứng bên cạnh cũng cảm thấy quái lạ.
Sao lại có ảo giác bị Ninh Yên Nhiên giành mất thế nhỉ?
Con nhóc này thế mà lại cướp lời của mình, quá đáng!
Hai người trúng tiếng sét rồi phải không?
Ninh Yên Nhiên quay đầu lại lè lưỡi, nở nụ cười tinh nghịch với Trần Thái Nhật.
Sau đó hai người cầm hai bộ sườn xám vào phòng thử đồ.
Tiếng sột soạt vang lên, không lâu sau, hai cánh cửa phòng thử đồ mở ra cùng lúc.
Trần Thái Nhật ngước mắt lên nhìn thì bỗng sửng sốt.
Ninh Yên Nhiên bên trái sau khi mặc bộ sườn xám màu hồng vào thì hệt như người đẹp Giang Nam trong tranh sơn dầu được phục dựng lại từ thời xưa.
Thậm chí còn đẹp hơn người trong tranh.
Khí chất cực kỳ tao nhã kết hợp với sự quyến rũ của sườn xám.
Nếu lúc này ra ngoài đi dạo một vòng thì có lẽ đàn ông bị hút hồn hết mất.
Người đẹp nhất Hoa Hạ quả nhiên rất phi phàm.
Sau đó tầm nhìn lại chuyển sang Vân Vũ Phi.
Trần Thái Nhật bỗng có cảm giác rất khác lạ.
Rõ ràng không hề bị thương nhưng tại sao lại có cảm giác mũi hơi nóng nhỉ?
Lại nhìn sang bên cạnh, anh lập tức hiểu ra ngay.
Năm sáu người đàn ông bên cạnh đều chảy máu mũi, đang xấu hổ lùi ra sau để che giấu.
Mặc dù bộ đồ này của bạn gái anh hơi kín cổng cao tường nhưng không thể che đi được vóc dáng của cô.
Trần Thái Nhật không khỏi gãi đầu.
Hình như em vợ mình béo lên chỗ nào đó, rõ ràng trước đây đâu có.
Vân Vũ Phi xấu hổ đứng đối diện với Trần Thái Nhật như cô dâu mới gả về nhà chồng.
Những đường nét xinh xắn đáng yêu khiến người ta chỉ cần liếc nhìn thôi đã bị hút hồn.
Hai cô gái xinh đẹp, một trái một phải chậm rãi đi về phía Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
Vân Vũ Phi dè dặt hỏi: “Thái Nhật, có đẹp không?”
Trần Thái Nhật gật đầu như trống bỏi.
Vân Vũ Phi vui vẻ, ngượng ngùng nhìn người yêu của mình.
Ninh Yên Nhiên giả vờ làm nũng, đầu ngón tay chỉ vào trước ngực Trần Thái Nhật.
“Sư phụ, lẽ nào con mặc không đẹp sao?”
“Cũng… cũng đẹp”.
Trần Thái Nhật chỉ ước gì có thể lấy dao khắc nên vẻ đẹp hiện giờ của hai cô gái xinh đẹp này.
Một bên là rạng rỡ như mùa xuân, một bên là dịu dàng như nước.
Người đàn ông nào có thể ôm trọn cảnh đẹp như vậy thì quả thật cực kỳ hạnh phúc.
“Hừ! Đàn ông đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo!”
Ninh Yên Nhiên nắm lấy tay