Máy quẹt thẻ cứ thế vỡ tan nát trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Lốp ba lốp bốp, những mảnh vụn nhựa cứ thế bắn thẳng vào mặt Thi Lệ.
Nhân viên thu ngân, nhân viên bán hàng và cả cửa hàng trưởng đứng bên cạnh đều ngơ ngác.
Tất cả những khách hàng tới hóng chuyện cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Tấm thẻ này quẹt tới mức phát nổ luôn rồi!
Người khác quẹt nổ đều có nghĩa là số dư không đủ.
Cô gái này vừa quẹt đã thật sự khiến cho máy quẹt thẻ nổ tung luôn.
Tách tách tách.
Vô số người lập tức lấy điện thoại ra chụp hình quay video, ánh đèn flash cứ chớp nháy liên tục.
“Mẹ kiếp! Sống từng này tuổi giờ mới được thấy!”
“Thật kinh khủng, thẻ của cô gái trước mặt đã quẹt nổ! Không phải thấu chi, thật sự đã nổ tung rồi!”
Đám người xung quanh thảo luận ầm ĩ.
Thi Lệ đứng ở đó, ngơ ngẩn mất vài giây.
Cô ta giơ tay ra tìm kiếm trong đống đổ nát, lấy ra được một phần ba… chiếc thẻ ngân hàng màu vàng kim hạng VIP của mình.
Thế này thì còn quẹt sao được nữa?
Vân Vũ Phi và Ninh Yên Nhiên khoác tay rồi đưa mắt nhìn nhau, cười trộm, đồng thời cũng chuyển hướng ánh mắt về phía Trần Thái Nhật.
Hình tượng của người đàn ông này ngày càng trở nên thú vị trong mắt hai cô gái xinh đẹp
Trần Thái Nhật tỏ ra điềm nhiên, bộ dạng như chỉ đang xem trò vui.
Thi Lệ đứng một góc với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Mẹ nó! Quét mã! Tấm thẻ này hỏng rồi!”
Nhân viên thu ngân vội vàng gật đầu một cách thận trọng, căn bản không dám đề cập đến chuyện bồi thường máy quẹt thẻ.
Cô gái này có họ hàng bên ngoại với nhà họ Lăng, không nên làm gì đắc tội với cô ta.
Nhân viên thu ngân vội vàng đổi sang máy thanh toán quét mã.
Tít tít, một loạt các thao tác.
“Thưa cô, xin hãy quét mã để thanh toán ở đây”.
Thi Lệ hít sâu một hơi, đột nhiên mắt cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy bất an.
Những người đang có mặt cũng nín thở chờ đợi.
Chuyện bất thường vừa rồi đã khiến cho mọi người có một loại dự cảm kỳ quặc, mong muốn hóng hớt lại càng mạnh mẽ hơn.
Thi Lệ tuyệt đối không muốn mất mặt trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Không còn cách nào, cô ta chỉ đành cứng rắn lên thôi.
Thi Lệ rút điện thoại ra, bấm lách cách vài cái.
Chậm rãi thử đưa điện thoại ra trước máy quét mã.
Màn hình điện thoại vừa căn chuẩn với cửa sổ quét mã.
Rắc!
Tiếng thuỷ tinh vỡ nát vang lên rất rõ ràng!
Phụt!
Vân Vũ Phi và Ninh Yên Nhiên liền bật cười.
Sắc mặt Thi Lệ sa sầm lại, biểu cảm khó coi như vừa ăn phải phân.
Chiếc điện thoại cô ta đang giơ ra giữa không trung vỡ màn hình một cách kỳ quái, đen thui!
“Ha ha ha ha!”
“Người này đen đủi quá nhỉ”.
“Vận khí kiểu gì vậy chứ, quẹt thẻ thẻ nổ, quét mã thì vỡ màn hình, đúng là ra khỏi cửa mà không xem giờ hoàng đạo”.
Những tiếng cười nói và bàn luận từ từ truyền tới bên tai Thi Lệ.
Lúc này, Thi Lệ đã sắp mất khống chế tới nơi, lửa giận chèn ép trong lòng gần như muốn bộc phát ra ngay lập tức.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới câu nói ban nãy của Trần Thái Nhật.
“Nếu như không thể trả hết tiền thì món đồ này không phải của cô”.
Đột nhiên, Thi Lệ quay đầu lại, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt ác độc.
“Thằng nhóc thối tha! Có phải cậu giở trò không?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Biểu cảm của Trần Thái Nhật rõ ràng còn oan uổng hơn cả Thị Mầu, hai tay giơ mạnh về phía trước.
“Bà chị à, không thể ăn nói linh tinh được đâu, cô nhìn ánh mắt vô tội của tôi đây này”.
Thi Lệ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đã nổi điên tới cực điểm, thế nhưng lại không có chứng cứ, Trần Thái Nhật quả thực đang đứng cách khá xa, khó mà giở trò gì được!
“Hừ! Tôi không tin! Chồng ơi!”
Người đàn ông đứng sau lưng cô ta nhanh chóng đáp lời.
“Lấy một trăm nghìn tiền mặt trong túi ra đây!”
Thi Lệ ra lệnh, chồng cô ta lập tức làm theo.
Ví tiền thịt người đúng là danh bất hư truyền, người mở người rút.
Mười tập tiền đỏ mới tinh lập tức được đặt vào trong tay Thi Lệ.
Mười tập tiền dày cộp này xếp lại với nhau vừa đủ một nửa hộp giày, thoạt nhìn rất có khí thế.
Thi Lệ bật cười lớn.
“Ha ha ha! Ai còn dám nói tôi không có tiền nữa đây! Chỉ là mấy chục nghìn tệ thôi mà, tôi còn chẳng buồn bận tâm ý chứ, nếu như nhà tôi mà hết ga thì sẽ đốt tiền giấy nấu cơm, ai quản được tôi cơ chứ!”
Lời lẽ điên cuồng tới cực điểm.
Có tiền quả nhiên là tuỳ hứng.
Trần Thái Nhật khoanh tay, thậm chí còn cố ý lùi về sau một bước để bày tỏ sự trong sạch của bản thân.
Thi Lệ rút ra ba tập tiền giấy trong số đó.
“Ba mươi nghìn tệ, không cần thối lại tiền thừa đâu!”
Nói xong, cô ta làm ra vẻ giàu có chuẩn bị quăng đến trước quầy thu ngân.
Đột nhiên, chuyện