Kể từ khi Trần Thái Nhật tu luyện đến cấp độ thần, sự nhạy cảm của anh với một số thứ đã nhạy bén hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhà họ Phùng bề ngoài rất thân thiện.
Ở thành phố Yến Kinh mọi thứ đều bình thường.
Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo đúng mong đợi của anh.
Tuy nhiên, kinh nghiệm bản thân nói cho anh biết.
Nếu như đêm trước giao thừa, mọi chuyện đều yên tĩnh và đẹp đẽ.
Điều đó có nghĩa là, tia sét dữ dội nhất có thể sớm giáng xuống đầu bạn.
Sau khi Vân Vũ Phi phỏng vấn xong, nửa năm nữa mới có kết quả rồi tiến hành báo danh nhập học các thứ.
Mặc dù rất không nỡ, nhưng Trần Thái Nhật vẫn thuyết phụ cô quay trở về An Thành trước.
Chuyện lớn sắp xảy ra.
Bạn gái nước mắt lưng tròng, trong lúc hẹn gặp nói một câu, khiến Trần Thái Nhật bối rối một hồi lâu.
“Vốn dĩ lần này muốn hoàn thành nghi lễ độc quyền của chúng ta, xem ra phải chờ anh quay về An Thành rồi”.
Không hổ là dân học văn, nói một câu thôi mà cũng văn vẻ như vậy.
Đáng tiếc là Trần Thái Nhật đã nghe hiểu.
Con nhỏ Ninh Yên Nhiên đó, năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của anh, ngày nào cũng quấn lấy Vân Vũ Phi đòi ngủ cùng, khi nào về phải dùng búa đập cho con nhỏ đó một trận.
Chỉ trong vài ngày mà hai người bọn họ đã trở thành chị em thân thiết, không thể tách rời.
Khi tiễn bạn gái ở sân bay, khung cảnh ở đó khiến anh nảy sinh một loại cảm giác như thể mình bị cắm sừng vậy.
Sau khi tiễn bạn gái đi, Trần Thái Nhật cũng thở phào nhẹ nhõm.
Genko được giao nhiệm vụ giám sát nhà họ Phùng, còn Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên tiếp tục chú ý đến bão đoàn, bảo đảm an toàn.
Trần Thái Nhật đi ra ngoại ô một mình, đến chỗ đáy chiếc hồ.
Ngâm mình trong nước.
Trần Thái Nhật đến trước cánh cổng đá, Bắc Minh đã mở cửa ra.
Thính lực của thằng cha này có tiến bộ đấy.
Sau khi vào trong, Trần Thái Nhật vô cùng sửng sốt.
Phong cách bên trong thay đổi quá nhanh.
Lần trước ghé qua chỗ ở của Bắc Minh, nó giống như một phòng thí nghiệm sinh học hoang dã nguyên thủy, một phòng thuốc hỗn hợp thảo dược Hoa Hạ, viện nghiên cứu và phát triển công nghệ thể chế.
Một khoảng thời gian không tới, sao lại biến thành một phòng luyện võ rồi?
Mọi thứ dưới đáy hồ đều đã biến mất, bây giờ chỉ còn một không gian với lòng đất trống rỗng và vòm mái cao.
“Anh đang làm gì vậy? Đồ đạc đâu? Bán hết rồi à?”
Bắc Minh Phùng Mặc Hiên mặc một bộ đồ tập võ, tức giận xoay người lại.
“Đồ của tôi mà bán hết thì ai mà mua nổi chứ? Tôi đã dành thời gian để đào thêm năm mươi mét dưới lòng đất, thêm được hàng chục nghìn mét xuông không gian, giờ tôi để hết đồ đạc xuống dưới đấy, luyện võ ở trên đây”.
Quan sát một lúc, sắc mặt của tên này hình như trông nhợt nhạt hơn.
Bệnh thiếu ánh sáng mặt trời trong một thời gian dài.
Trần Thái Nhật nhận ra, liền lấy quả cầu Khỏa Dung Nham trong túi ra ném qua đó.
Bắc Minh đón lấy rồi nhìn kỹ.
“Đây là cái gì thế?”
“Một kẻ địch vô duyên vô cớ để lại”.
Bắc Minh Phùng Mặc Hiên quan sát một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên.
“Theo tôi đi xuống đây, ở đây không có trang bị”.
Hai người cùng nhau bước xuống bậc thang đá rồi lại đi xuống mấy chục mét.
Trần Thái Nhật cảm thán.
Cái tên Bắc Minh này, kỹ năng đánh đấm không bằng mình, nhưng mấy chuyện đào hang lấp đất này anh ta là đỉnh nhất.
Dường như mỗi một ngóc ngách nơi anh ta ở đều do anh ta tự mình đục khoét.
Nghe nói đây cũng là phương thức luyện tập độc đáo của anh ta, chú trọng cách thức tự nhiên, không được quá cứng nhắc, cũng không được quá bảo thủ.
Nếu không cấu trúc bên dưới sẽ không ổn định và rất dễ sụp xuống.
Chỉ tính riêng lượng đất đập ra từ mặt trước và mặt sau có cái hố dưới đáy hồ này đã lên tới hàng chục nghìn mét khối.
Bên dưới có bốn đến năm tầng, mỗi tầng cao sáu bảy mét, diện tích mỗi tầng lên đến hàng nghìn mét xuông.
Xây được một lâu đài dưới lòng đất, giỏi lắm!
Trần Thái Nhật liền nói đùa.
“Đợi khi anh nghỉ hưu, dứt áo đi làm quản đốc, giúp người ta phá dỡ, đục phá công trình, một công trình hàng chục triệu đồng có thể phá bỏ chỉ trong một buổi sáng, tuyệt vời biết bao”.
Phùng Mặc Hiên bày ra bộ dạng có lý.
“Gần đây cấp trên muốn mở mỏ dầu khí ở Nam Hải, áp lực nước quá cao không thể khoan giếng được, hay là tôi đề nghị với cấp trên, để tôi đi xuống đáy biển đục lỗ?”
“…”
Sau khi nói chuyện một hồi, cả hai đã đến một phòng thí nghiệm.
Phong cách vẫn hỗn loạn như cũ.
Môi trường chỉ là một hang đá, nhưng thiết bị máy móc, công nghệ khoa học khiến người khác không khỏi choáng ngợp.
Dụng cụ ảnh ba chiều, máy phân tích hóa học tức thời, phép đo phân tử vi mô, kính hiển vi nano, nói chung là cái gì cũng có.
Sau khi cố định quả cầu dung nham dưới kính hiển vi nanomet bằng thước cặp, Phùng Mặc Hiên bắt đầu quan sát nó một cách cẩn thận.
Trần Thái Nhật cong môi.
“Nhà khoa học đúng là tài giỏi nhỉ”.
Khóe miệng Bắc Minh khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Tứ Thần Hoa Hạ, đại diện cho võ lực đại chân chính cao nhất của cả Cửu Châu.
Nhưng xuất thân và kinh nghiệm sống của bốn người này quả thực rất khác nhau.
Trần Thái Nhật, được biết tới là trấn thủ Tây Cực, một vị chiến thần, sức uy hiếp với bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, đơn giản là