May là hai đại thần Tây Cực và Bắc Minh tiến hành công tác nghiên cứu ở đây.
Quả cầu dung nham có kích thước chỉ như một viên thuỷ tinh lại mang trong mình năng lượng tương đương với mười lăm nghìn tấn thuốc nổ hạng mạnh phát nổ cùng một lúc.
Nếu chuyện này là do một phòng thí nghiệm nghiên cứu bình thường làm ra thì có thể sẽ san phẳng luôn một nửa thành phố.
Sau khi làm tan chảy toàn bộ năng lượng bên trong quả cầu dung nham một cách an toàn, mũi khoan của Bắc Minh cũng phát hiện ra lõi bên trong.
Một khối nhỏ màu bạc.
Thể tích ước chừng chỉ tương đương với lớp vảy có thể rớt xuống bất cứ lúc nào trên cánh bướm.
Nếu như mắt thường không quan sát tỉ mỉ thì căn bản không thể phát hiện ra.
Nhưng vào lúc mũi khoan đặc biệt của Bắc Minh phát hiện ra thì cũng nói lên rằng khối nhỏ này không hề đơn giản.
Đầu tiên là độ cứng.
Độ cứng của riêng quả cầu dung nham cũng đã đủ sánh với siêu hợp kim địa tâm.
Mà độ cứng của chiếc kim nhỏ dạng nổi trong phòng thí nghiệm của Bắc Minh còn tốt hơn cả siêu hợp kim địa tâm, có thể nói rằng không gì có thể phá huỷ.
Dù là thế, nhưng khi mũi khoan đâm vào chính diện của khối nhỏ màu bạc đó thì nó vẫn không hề bị xước.
Thứ hai là thuộc tính vật liệu.
Quả cầu dung nham mang trong mình năng lượng ngang với vũ khí hạt nhân chiến thuật cỡ nhỏ.
Thế nhưng trước khi tách lớp vỏ ngoài ra, Trần Thái Nhật dùng tay cầm quả cầu dung nham này lên thì chỉ cảm thấy nó hơi phát nhiệt.
Điều này nói lên rằng 99,99% năng lượng đều bị dồn nén bên trong quả cầu.
Vậy thì nhiệt độ bên trong quả cầu dung nham này sẽ cao tới mức nào đây?
Bốn, năm nghìn độ cũng còn là khiêm tốn!
Ở dưới môi trường như vậy mà khối nhỏ màu bạc lại không hề hoà tan, vẫn giữ nguyên thể rắn.
Bắc Minh lấy cái kẹp, đặt khối nhỏ dưới nguồn sáng rồi tự mình quan sát.
“Tôi chưa thấy thứ hay ho này bao giờ, nó không thuộc vào bất kỳ loại hợp kim hay kim loại nào trên mặt đất”.
Trần Thái Nhật cau mày.
“Nói như vậy thì e rằng vẫn là một thứ bên trong tâm trái đất”.
Bắc Minh gật đầu, tỏ ý tán đồng, di chuyển khối nhỏ xuống dưới kính hiển vi siêu cấp khác có độ phóng đại cao hơn.
Trần Thái Nhật và Bắc Minh mỗi người một ống nhòm quan sát.
Sau khi điều chỉnh tiêu cự.
Khi Trần Thái Nhật quan sát thấy hoa văn trên khối nhỏ màu bạc đó thì chợt ngẩn ra.
“Đây là…CPU sao?”
Dưới sự phóng đại cực độ, các hoa văn, vết lồi lõm và hướng bố trí trên khối nhỏ màu bạc thoạt nhìn rất giống… một mạch tổ hợp?
Thế nhưng hiện giờ con chip xử lý có trình độ khoa học công nghệ mạnh nhất của loài người cũng chỉ bé bằng móng ngón tay út.
Bộ xử lý chỉ bé bằng hạt cát cũng quá là viễn tưởng rồi.
“Bắc Minh, thử nhìn xem có thể dùng thứ gì kích hoạt không?”
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên không nói nhiều lời, kéo luôn một đường dây điện cao thế ở bên cạnh lại, thao tác một hồi, kết nối với một cây kim điện cực cỡ nhỏ và rất mảnh.
Khẽ chạm vào khối nhỏ màu bạc.
Dẫn điện rồi.
Xẹt xẹt xẹt.
Tia lửa điện bắn ra.
Không phản ứng.
“Thử cái khác xem sao”.
Bắc Minh lại kéo một máy phát tia laser năng lượng cao khác tới, điều chỉnh khoảng cách và độ chính xác xong xuôi thì hướng về phía khối nhỏ màu bạc.
Roẹt.
Tia laser chiếu thẳng vào khối nhỏ.
Vẫn không có phản ứng.
Trần Thái Nhật rơi vào trầm mặc.
Trực giác và kinh nghiệm nói cho anh biết hoa văn của khối nhỏ màu bạc này tuyệt đối không chỉ là để trang trí hay được hình thành tự nhiên.
Nếu đã có khả năng do con người làm ra thì ắt hẳn sẽ có thể kích hoạt được.
Bắc Minh làm đủ loại thí nghiệm ở bên cạnh, vừa trọng lực vừa hoá học, vừa laser vừa chớp điện.
Trong đầu Trần Thái Nhật chợt loé lên một tia sáng.
“Đợi đã, Bắc Minh, tạm thời đừng thử nữa”.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên tháo kính râm dùng trong thí nghiệm ra, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật với vẻ hoài nghi.
“Có cao kiến gì sao?”
Trần Thái Nhật bắt lấy manh mối nhỏ xíu vừa loé lên trong đầu, anh đã có một phán đoán khá là to gan.
“Anh thử nói xem, nhiệt lượng của mười lăm nghìn tấn thuốc nổ hạng mạnh mà chúng ta vừa mới hút ra liệu có phải chính là điều kiện kích hoạt của cái thứ nhỏ xíu này hay không?”
Bắc Minh ngơ ngác, ánh mắt liền sáng bừng lên.
“Mẹ kiếp! Cậu đừng nói nữa! Thật sự có khả năng đấy! Mau mau, đi xuống cùng tôi”.
Hai người chuyển động, tiếp tục đi xuống sâu hơn từ cái nơi vốn đã cách mặt đất bảy tám tầng này.
Trần Thái Nhật phục luôn rồi, Bắc Minh nói đi xuống dưới thêm năm mươi mét thôi rõ ràng là vớ vẩn.
Họ đã đi thẳng sắp tới cả trăm mét rồi.
Khi khoảng cách càng lúc càng sâu thì Trần Thái Nhật cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh càng cao hơn.
Cuối cùng, một lò luyện kim loại xuất hiện trước mắt anh.
“Anh… ngay cả luyện thép anh cũng tự mình làm à? Anh đừng nói mấy dụng cụ trên kia đều là do anh tự mình làm ra cả đấy nhé!”
Bắc Minh thờ ơ nhún nhún vai.
“Bình thường ngoài trực ban thì cũng chẳng có việc gì, tự lực cánh sinh cũng hay mà”.
Hai người họ đi đến một cổng luyện bên cạnh lò luyện.
Bắc Minh dùng tay mở nắp kim loại