Vật thể ngưng kết to lớn bao vây lấy Trần Thái Nhật bị sợi dây cố định kéo bay đập vỡ cửa kính, rơi ra ngoài cửa sổ.
Vừa rơi xuống được hơn mười mấy mét, đột nhiên, sợi dây cố định kéo căng.
Vật thể to lớn đang rung chuyển trên không trung lập tức ổn định lại, treo lơ lửng.
Vù vù vù.
Một cơn gió lốc thổi tới.
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ cực lớn, một chiếc trực thăng vận tải khổng lồ xuất hiện trong đêm.
Trên thiết bị hạ cánh của máy bay trực thăng có một chiếc dây buộc bơ lửng.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy chạy đến cửa sổ kính bị vỡ, nhìn chiếc trực thăng treo Trần Thái Nhật trong đêm tối với ánh mắt kinh ngạc.
Không đuổi kịp rồi.
Ninh Yên Nhiên giậm chân lo lắng, suy nghĩ hàng chục giây sau rồi mới nhanh chóng gọi điện cho Genko.
“Genko, sư phụ xảy ra chuyện rồi!”
“Nhìn thấy rồi! Đuổi theo!”
Vù vù vù.
Lại có tiếng động cơ gầm rú vang lên.
Một chiếc trực thăng hạng nhẹ khác xuất hiện ở cửa sổ, trong buồng lái, Genko đeo tai nghe, làm động tác “lên” với Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy.
Hai người đẹp lập tức nhảy lên máy bay, không hề do dự, không hề lo sợ nếu bước không chú ý sẽ rơi xuống khỏi tòa nhà cao tầng.
Chiếc trực thăng cơ động nhanh chóng quay đầu, truy đuổi mục tiêu là chiếc trực thăng lúc nãy.
Sau khi lên trực thăng, Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy thay bộ quần áo chiến đấu bó sát lên, trang bị vũ khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt Hàn Tâm Nhụy đầy vẻ lo lắng.
“Genko, là kẻ nào to gan(,) dám bắt cóc anh ấy vậy?”
Genko ngồi phía trước lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây không phải là một vụ ám sát nhất thời, mà là một kế hoạch đã được tính toán trước”.
“Qua theo dõi, tôi thấy đối phương dùng một loại vật dãn nở đặc biệt, quấn lấy chủ nhân trong chốc lát, tuy chủ nhân có võ công cao cường nhưng cũng không thể thoát ra được, e rằng thứ đó không đơn giản”.
Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy nhìn nhau rồi gật đầu.
Nếu như là, dao kiếm, lồng giam cơ quan thông thường thì Trần Thái Nhật có thể dễ dàng phá vỡ sự giam cầm trong vòng vài phút.
Nhưng lần này, mãi cho đến khi bị bắt, Trần Thái Nhật vẫn không phá vỡ được vật bao quanh kỳ quái kia.
Trong lòng ba cô gái ngày càng lo lắng.
Tốc độ của trực thăng cơ động hiển nhiên là nhanh hơn trực thăng vận tải đi trước hai kilomet, khoảng cách càng lúc càng gần.
“Yên Nhiên, Tâm Nhụy, đợi đến lúc tôi áp sát, hai cô hãy nhảy lên đó.
Dù thế nào cũng phải khống chế tất cả những người trên trực thăng, với võ công của hai cô có lẽ không thành vấn đề”.
Lúc này, Genko rất có khí chất của một người chỉ huy.
Ninh Yên Nhiên chuẩn bị sẵn sàng, mở khoang cửa, tóc đuôi ngựa bay trong gió, trên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, lộ rõ vẻ kiên quyết và tức giận.
Mặt Hàn Tâm Nhụy lạnh như băng, nếu ánh mắt là dao găm thì đám người trên trực thăng kia sớm đã bị băm vằm rồi.
Năm trăm mét.
Ba trăm mét.
Một trăm mét.
Khoảng cách chỉ còn năm mươi mét.
Ninh Yên Nhiên khẽ khịt mũi.
“Genko, gần thêm chút nữa!”
Đúng lúc này, chiếc trực thăng cơ động đột ngột quay đầu, tránh hướng đuôi trực thăng của địch phía trước.
Ninh Yên Nhiên không phòng bị kịp, bị quăng trở lại cabin theo quán tính.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Genko không cam lòng.
“Trên trực thăng của đối phương có vũ khí hạng nặng! Vừa nãy đối phương mở tầm ngắm laze, nếu đến gần trong chốc lát sẽ bắn!”
Thật không ngờ ở trong Yến Kinh lại có những thiết bị như vậy.
Bây giờ tránh né là cách duy nhất, dù sao cũng không thể liều mạng được.
Genko tìm thấy một khoảng sân thượng trống rồi từ từ hạ cánh.
Ba cô gái ngồi nhìn nhau.
Ninh Yên Nhiên lên tiếng trước.
“Bọn họ bay về phía Bắc Yến Kinh, tôi sẽ huy động toàn bộ lực lượng nhà họ Ninh đi tìm kiếm”.
“Nhà họ Hàn chịu trách nhiệm điều tra theo hướng Tây Bắc, lật ba tấc đất cũng phải cứu được anh ấy!”
Hàn Tâm Nhụy siết chặt nắm đấm.
Mắt Genko lóe lên tia lửa.
“Tôi đi liên hệ với Tiêu Kình.
Nếu chủ nhân xảy ra chuyện, cho dù có liên quan đến Ngọc Hoàng Đại Đế thì cũng phải bị nghiền xương thanh tro!”
Kế hoạch đã định, chấp hành ngay