Trên màn hình là cảnh ngoài trời, một thung lũng rộng lớn.
Trong không trung còn tỏa ra từng tia sáng bảy sắc mờ ảo, dường như vừa xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào đó.
Tề Vũ giơ điện thoại, đứng phía dưới trước camera, trên khuôn mặt với ngũ quan tinh tế nở nụ cười tươi rói.
"Ha ha ha, chủ nhân, có phải nhìn thấy hai người đẹp chúng tôi nên đơ luôn, bị sắc đẹp làm cho chấn động không?"
Trần Thái Nhật không để ý đến lời trêu đùa của Tề Vũ, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào người còn lại trên màn hình.
Phùng Linh Nguyệt.
Lúc này, Phùng Linh Nguyệt đã khác trước rất nhiều.
Mái tóc vốn ngắn ngang tai, lúc này đã dài chấm vai.
Xem ra, vì khổ luyện mà cô gái này còn không có thời gian cắt tóc.
Sau khi luyện thành Ngọc Cốt Kim Tủy Quyết, đồng tử hai mắt sẽ xuất hiện một tia ánh sáng màu vàng như có như không.
Trên màn hình không mở phần mềm làm đẹp, nhưng làn da của Phùng Linh Nguyệt lúc này chẳng khác gì ngọc Hòa Điền cao cấp nhất, bóng loáng phát sáng.
Thái độ mất tự nhiên quen thuộc, ngũ quan hài hòa, lúc này trở nên vô cùng cuốn hút, dáng vẻ thâm tình, mang theo sự tự tin mãnh liệt.
Cô gái lính đánh thuê xinh xắn và ngoan hiền đã trưởng thành rồi.
Phùng Linh Nguyệt nở nụ cười tự tin, cười nói với Trần Thái Nhật.
"Chủ nhân, cuối cùng Tiểu Nguyệt đã không phụ sự tin tưởng của anh".
Trần Thái Nhật có cảm giác vui sướng như chơi trò chơi phát triển, cuối cùng nhân vật của mình đã đạt cấp cao nhất.
"Tôi biết là cô nhất định sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình mà".
Phùng Linh Nguyệt bật cười.
"Chủ nhân, tôi lại gần anh thêm chút nữa rồi, lúc nào anh về An Thành, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh".
Trong lòng Trần Thái Nhật thấy ấm áp, gật đầu.
"Cô vừa có cảm ứng với Sơn Xuyên Hoa Hạ, hai ngày nay hãy lĩnh ngộ đi, Tề Vũ sẽ dẫn mọi người ở Hội Trường Thành làm trải nghiệm toàn diện cho cô, cùng với đan dược và trang bị mới phân phối".
"Ừ, Tiểu Vũ đã nói với tôi những chuyện này rồi".
"Cố lên, sau này, cô sẽ phải theo tôi một thời gian rất dài, nhiệm vụ tôi giao sợ là cũng không thiếu được cô đâu".
Trong mắt Phùng Linh Nguyệt lóe lên vẻ nghịch ngợm, còn chưa lên tiếng thì Tề Vũ ở bên cạnh đã cướp lời.
"Để tôi nói thay cô ấy, cầu còn không được!"
Hai cô gái cười ầm ĩ.
Phùng Linh Nguyệt đang định vung nắm tay nhỏ đấm vào lồng ngực cô bạn thân.
"Cẩn thận!", Trần Thái Nhật bỗng hét lên.
Tề Vũ cũng đột ngột biến sắc, vội vàng lùi lại mười mấy mét.
Bốp!
Nắm đấm của Phùng Linh Nguyệt vung vào khoảng không, nhưng dư chấn sức mạnh cách ba bốn mươi mét vẫn đánh trúng vào vách núi thung lũng cạnh đó.
Một cái hố lớn có thể thấy được bằng mắt thường bỗng nhiên xuất hiện.
Ực!
Tề Vũ ở trước camera nuốt mạnh nước bọt, trên khuôn mặt xinh đẹp rịn một lớp mồ hôi, thở dài.
"Tiểu Nguyệt cô khá lắm! Bây giờ cô và tôi cách biệt nhau quá nhiều cấp, động vào tôi đã có nguy hiểm rồi, cẩn thận tôi ngã xuống đất không dậy nổi sẽ ỉ vào cô cả đời".
Phùng Linh Nguyệt đứng ở xa tỏ vẻ khó hiểu.
"Vậy...!làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, là do thân thể chưa thích ứng, một tuần sau là sẽ thu phóng tùy thích, thời gian này cô tự tập luyện nhiều chút".
Trần Thái Nhật lên tiếng nhắc nhở.
Hai cô gái này đúng là một đôi báu vật sống.
"Tiểu Nguyệt, cô đã đạt tới cảnh giới cấp Minh rồi, có một số chuyện trước kia cô không biết, Tề Vũ sẽ nói lần lượt với cô.
Thời gian này, có thể cô phải đến Yến Kinh một chuyến, cùng đến Bộc Hải với tôi".
Trước giờ Phùng Linh Nguyệt luôn răm rắp nghe theo lời Trần Thái Nhật, cô ấy lập tức gật đầu.
Hai người liếc mắt đưa tình qua video, Tề Vũ không nhìn nổi nữa.
"Hai người đừng quá đáng quá, ông chủ, anh nhớ là còn nợ tôi một bữa thịnh soạn đấy nhé! Cô! Theo tôi trở về!"
Tề Vũ nói xong thì lè lưỡi, rồi tắt điện thoại.
Nụ cười trên khuôn mặt Trần Thái Nhật vẫn chưa phai.
Cả Hoa Hạ