Ngay lúc lúc đầu ngón trỏ của Trần Thái Nhật gần như chạm vào phía sau đầu của Hồ Cửu Phong thì giọng nói vô cùng dõng dạc vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Phùng Tinh Kiếm tỏ vẻ kinh ngạc và vô cùng tôn kính.
Đám tướng sĩ của nhà họ Phùng tản ra đứng bên cạnh không nói một lời, quỳ một chân xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lúc này Hồ Cửu Phong đã trở thành kẻ tàn phế, mặt đầm đìa mồ hôi, đau tới mức toét mắt, nhưng khi nghe thấy giọng nói này thì gần như thốt lên vui mừng hớn hở.
Trần Thái Nhật bĩu môi, không ra đòn chí mạng với Hồ Cửu Phong.
Rầm!
Anh ném quản gia nhà họ Phùng xuống đất tựa như một con chó chết rồi nghiêm túc nhìn lối vào của nhà họ Phùng ở phía trước.
Cót két!
Rầm.
Cánh cổng màu đỏ thẫm từ từ mở ra.
Một nhóm người đi ra trước tựa như thuỷ triều.
Ngay sau đó một nhóm vệ sĩ tay cầm súng bước ra.
Tiếp đó, người trung niên cao lớn oai phong khoác trên mình chiếc áo choàng ấm áp sang trọng, bước đều bước ra trước cửa.
Trần Thái Nhật cười mỉm.
“Gia chủ Phùng, tôi còn cho rằng ông không muốn ra cửa đón khách chứ”.
Người tới không phải ai khác mà chính là Phùng Lương Tông - gia chủ nhà họ Phùng, gia tộc đứng đầu Hoa Hạ!
Với quyền lực ngất trời, lịch sử lâu đời và địa vị có một không hai.
Tất cả nhưng thứ đó của nhà họ Phùng ở Hoa Hạ đều tập trung trên người đàn ông trung niên cao lớn hùng dũng trước mặt này.
Con trai của ông ta là Phùng Tinh Kiếm hết sức lo sợ, nhanh chóng tiến lên hành lễ.
“Bố ơi! Anh Trần anh ta...”
Phùng Lương Tông tỏ vẻ bình tĩnh, ông ngăn con trai mình lên tiếng rồi chuyển sự chú ý qua Trần Thái Nhật.
“Người trấn giữ Tây Cực là khách mà nhà họ Phùng mời còn không được, sao con lại có thể tiếp đãi thiếu chu đáo như vậy! Lính nhà họ Phùng, lui về đi!”
Gia chủ ra lệnh thì tựa như sấm trời, mọi người nhà họ Phùng không dám phản bác.
Ở ngoài cổng, mấy trăm lính tinh nhuệ của nhà họ Phùng chợt tản ra như thuỷ triều.
Chỉ để lại mười mấy lính canh gác ở hai bên cổng.
Phùng Lương Tông – gia chủ nhà họ Phùng lại chắp tay chào Trần Thái Nhật.
“Cậu Tây Cực, bên ngoài không phải nơi để nói chuyện, chi bằng tới phòng tiếp khách của nhà họ Phùng để bàn bạc thêm, cậu thấy thế nào?”
Trần Thái Nhật nhướng mày.
“Đi thôi, vào uống trà, hôm nay bị chọc tức một hồi nên tôi khát rồi”.
“Mời”.
Theo sự dẫn đường của gia chủ nhà họ Phùng là Phùng Lương Tông - người đường đường là tộc trưởng của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, Trần Thái Nhật dẫn theo ba hồng nhan tri kỉ nghênh ngang bước vào cổng nhà họ Phùng – được xem như nơi cấm kỵ.
...!
Gọi là phòng tiếp khách nhưng thật ra không đúng lắm.
Một phòng tiếp khách bất kỳ của nhà họ Phùng cũng có thể so được với một hội trường lớn.
Nhưng để thể hiện sự hoành tráng, nhà họ Phùng còn dùng xe đưa đón trong trang viên, dẫn Trần Thái Nhật tới một biệt thự tiếp khách nằm độc lập giữa khu nhà.
Đây biểu thị cho sự thân thiện, cũng là lời nhắn “tôi không có ý xấu với bạn”.
Suy cho cùng, nếu bản thân đón khách trong một ngôi nhà riêng tư hơn thì sẽ mang đẳng cấp cao nhất.
Phùng Lương Tông vừa tiến vào biệt thự thì lập tức có mấy chục nữ giúp việc xinh đẹp tiến tới, mang nước ấm đến để chủ nhà và khách rửa tay.
Phòng tiếp khách nhỏ trong biệt thự có thể chứa mấy chục người nói chuyện phiếm.
Không lớn không nhỏ, vừa đủ.
Ngoại trừ Genko khăng khăng đứng phía sau Trần Thái Nhật, thì Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhuỵ ngồi trên ghế người thân của khách.
Chủ và khách đều ngồi xuống.
Phùng Lương Tông đánh giá “hai viên ngọc tài năng” có tiếng ở thành phố Yến Kinh thì không khỏi mỉm cười.
“Cậu Tây Cực thật có phúc”.
Trần Thái Nhật không thể phủ nhận nên đành lắc đầu.
“Chỉ là có duyên mà thôi, dù gì tôi cũng rất đẹp trai”.
Lời nói không mấy nghiêm túc như vậy nhưng Phùng Lương Tông cũng không cho là ngang ngược.
“Cậu Trần, nhà họ Phùng chúng tôi luôn kính nể tứ thần, trước đó không biết cậu đích thân tới Yến Kinh, không thể xác định danh tính nên không đón tiếp cậu từ xa được, thật xin lỗi”.
Nói xong, Phùng Lương Tông hơi khom người.
“Vậy