Nghe Trần Thái Nhật nói vậy, Phùng Lương Tông bỗng có linh cảm không ổn.
Nhà họ Phùng… gặp rắc rối lớn rồi.
Lúc ông ta đang ở trong trang viên thì nhận được tin báo, người làm nói rằng có ba người phụ nữ muốn tìm tung tích của Trần Thái Nhật mà xông vào nhà họ Phùng, hơn nữa còn ra tay đánh đám vệ sĩ của nhà họ Phùng.
Để tránh sự việc lan rộng nên ông ta bảo con trai Phùng Tinh Kiếm đến cổng chính giúp đỡ.
Cao thủ đỉnh cao hạng chín trấn thủ, dù có là ba người phụ nữ võ công cao cường cũng không thể làm được gì.
Sau đó truyền ra tin ba người phụ nữ đó định liều mạng.
Phùng Lương Tông vội vàng chạy đến cổng chính muốn nói Trần Thái Nhật nể mặt mình.
Đúng vậy, ông ta định bảo Trần Thái Nhật nể mặt mình.
Theo logic của ông ta, nhà họ Phùng đang yên đang lành, không chọc vào ai cả, nhưng mấy người phụ nữ của Trần Thái Nhật lại chủ động tìm đến gây chuyện.
Nhà họ Phùng lập tức trở thành người bị hại, có lý do để phản bác.
Trấn thủ Tây Cực, tứ thần Hoa Hạ tất nhiên là thân phận vượt ra Cửu Châu.
Nhưng nhà họ Phùng cũng là gia tộc trung thành có công với Hoa Hạ, không có lý do đặc biệt gì, tứ thần sẽ không chủ động đến khiêu khích gây chuyện.
Phùng Lương Tông vốn định bắt ba người phụ nữ kia lại, sau đó nhốt vài ngày tìm cơ hội thả đi là được.
Từ trang viên đến cổng chính, người làm nói quản gia Hồ Cửu Phong ra lệnh giết người phụ nữ của Trần Thái Nhật bất kể là tội gì.
Phùng Lương Tông choáng váng.
Mẹ kiếp, đánh bị thương thì đã đành, nếu giết người phụ nữ của Tây Cực thật thì nhà họ Phùng thật sự sẽ có thù sống chết với Tây Cực mất.
Ông ta nhanh chóng chạy đến cổng chính, lại nhận được tin ba người phụ nữ chưa chết.
Còn chưa kịp thở phào thì lại nói Tây Cực - Trần Thái Nhật đã đích thân chạy đến, làm nổ tung binh khí của hàng trăm người nhà họ Phùng ngay tại trận.
Phùng Lương Tông cảm thấy hơi mất khống chế, vừa mới chạy đến cổng vào lúc quan trọng nhất lại nhìn thấy cảnh tượng Trần Thái Nhật định giết Hồ Cửu Phong.
Ông ta thầm cảm thấy oan uổng.
Dù sao nhà họ Phùng vẫn chưa ra tay giết người phụ nữ của Trần Thái Nhật, cậu dựa vào cái gì mà lại giết quản gia nhà họ Phùng chứ?
Thầm cảm thấy tức giận, Phùng Lương Tông ỷ vào gia tộc mình trung thành, có quan hệ họ hàng với Bắc Minh định thuyết phục trước sau đó mới uy hiếp.
Ông ta đến gần Trần Thái Nhật định lên tiếng phê phán.
Tiện thể xem thử có thể nói Trần Thái Nhật bồi thường chút tổn thất gì không.
Dù sao Phùng Lương Tông nghĩ tổng quản nhà mình vô duyên vô cớ bị Trần Thái Nhật đánh gãy hai tay, mười mấy vệ sĩ bị thương, còn đang nằm dưới đất kìa.
Vốn dĩ xét về tổng thể nhà họ Phùng, họ không phải sợ tứ thần, xét về địa vị là tôn trọng lẫn nhau.
Hơn nữa nhà họ Phùng đứng đầu trong gia tộc hoàng kim ở Yến Kinh, chỉ cần phát huy hết thế lực của mình thì khí thế ngút trời.
Nhưng theo lời kể của Trần Thái Nhật thì bây giờ tình hình lại ngược lại hoàn toàn.
Ông hai nhà họ Phùng, em ruột của ông ta lại bắt tay với quản gia nhà họ Phùng mưu sát Trần Thái Nhật – một trong bốn vị thần bảo hộ của Hoa Hạ.
Mẹ kiếp, này có khác gì phản nước đâu?
Phùng Lương Tông vã mồ hôi.
“Mau lên! Gọi ông hai đến đây cho tôi! Ngay lập tức!”
Phùng Lương Tông sốt ruột nói, Phùng Tinh Kiếm ngơ ngác, Hồ Cửu Phong quỳ bên cạnh cũng ngây người.
Trần Thái Nhật rất bình thản, vừa uống trà vừa bảo ba cô gái ăn đồ ngọt, trông rất giống dáng vẻ chủ nhà.
Chưa đến năm phút.
“Anh cả, có chuyện gấp gì mà gọi em thế…”
Phùng Chính Nghĩa hung hãn vừa bước vào phòng khách đã thấy Trần Thái Nhật ngồi trên ghế sofa, cả người cứng đờ suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất.
Bà mẹ nó, giật cả mình.
Phùng Chính Nghĩa rất muốn nói “Sao cậu vẫn chưa chết?”
May mà vào thời khắc quan trọng, chỉ số IQ còn sót lại đã ngăn miệng ông ta, suýt nữa bị bại lộ.
Ông ta thay đổi vẻ mặt chỉ trong phút chốc.
“Anh cả, vị