Trong phạm vi bán kính khoảng mười kilomet quanh phủ nhà họ Tiêu đều là phạm vi thế lực của bọn họ.
Lúc này, dưới sự sắp xếp của Tiêu Nam Thiên, toàn bộ gia tướng, người làm, vệ sĩ của nhà họ Tiêu đều được điều động, dọn dẹp sạch sẽ khu vực này.
Những người không liên quan đều không được ra ngoài.
Hàng quán tạm thời đóng cửa.
Đường sá tạm thời phong tỏa, chỉ cho phép xe của nội bộ nhà họ Tiêu ra vào.
Từng xe thuộc hạ của nhà họ Tiêu bắt đầu lái về phía khu vực này, dòng người ồ ạt.
Ai nấy như gặp phải kẻ địch.
Bọn họ không biết Trần Thái Nhật sẽ đến từ hướng nào, vậy nên đặt chốt ở tất cả những con đường có thể đến được nhà họ Tiêu.
Tiêu Nam Thiên đã hạ tử lệnh với tất cả các võ sĩ, gia tướng nhà họ Tiêu.
Nếu nhìn thấy xe của Trần Thái Nhật và Tiêu Mai, thì tấn công ngay lập tức.
Hơn nữa mục tiêu còn là Tiêu Mai tay không tấc sắt.
Chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác.
Mục đích là khiến Trần Thái Nhật ném chuột sợ vỡ đồ.
Tiêu Nam Thiên biết tỏng thực lực của Trần Thái Nhật.
Cho dù một đám người xông lên thì cũng không chặn được người đàn ông có võ lực tuyệt thế này.
Nhưng Tiêu Mai không biết võ, nếu cùng lúc bắn chục nghìn mũi tên, hoặc dùng vũ khí nóng bắn một loạt, thì tỷ lệ bị thương là rất cao.
Trần Thái Nhật đã rêu rao sẽ đưa Tiêu Mai đến cướp vị trí gia chủ của nhà họ Tiêu, nếu Tiêu Mai xảy ra chuyện, thì tất cả những lời tuyên bố đó sẽ trở thành trò cười.
Tiêu Nam Thiên đã không còn cần cô con gái này nữa.
Những thủ lĩnh lớn nhỏ mà nhà họ Tiêu cử đến không ngừng quan sát bất cứ chiếc xe đáng ngờ nào xuất hiện ở bên ngoài vòng cảnh giới.
Nhưng chờ hai ba tiếng mà không thấy ai xông vào.
Tiêu Nam Thiên ở trong biệt thự, bộ đàm trong tay đang mở, thông báo với các chốt.
"Các cậu chắc chắn vẫn chưa có chiếc xe nào đáng ngờ xông vào chứ?"
"Ông chủ, không có thật ạ".
Tiêu Nam Thiên nhíu mày.
Trần Thái Nhật lại không dẫn mấy nghìn người xông tới, không giống với phong cách của cậu ta.
Ông ta yên lặng ngồi trong phòng sách một lát, chợt nói.
"Các cậu đừng chỉ chú ý tới mặt đất, bảo tiểu đội máy bay trực thăng cũng bay lên đi, tuần tra trong phạm vi mười kilomet.
Nếu phát hiện máy bay trực thăng khác đáng ngờ thì đâm cho rơi xuống".
"Vâng, thưa ông chủ".
Trên trời dưới đất đều sắp xếp ổn thỏa rồi, Tiêu Nam Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trần Thái Nhật, lần này là cậu ép tôi, đừng trách tôi độc ác, nếu Tiêu Mai bất hạnh qua đời, thì cậu phải chịu trách nhiệm".
Còn chưa nói xong, Tiêu Nam Thiên bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm, giống như tàu hỏa đang đi qua ở cự ly rất gần.
Ông ta đứng phắt dậy.
"Người đâu! Mau đi xem là tiếng gì!"
Người làm lập tức chạy ra ngoài biệt thự.
"Ông chủ, ông mau ra ngoài xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Mí mắt Tiêu Nam Thiên giật giật, vội vàng xông ra khỏi biệt thự, nhìn vào trong trang viên phủ Tiêu.
Là một trong tứ đại gia tộc của Yến Kinh, trang viên của phủ Tiêu có diện tích rất rộng, ngoài biệt thự của mọi người trong gia tộc, khu văn phòng, đình viện, còn có một hồ nước lớn.
Cái hồ này vốn là hồ tự nhiên, diện tích khoảng hai nghìn mét vuông, nguồn nước đến từ sông bảo vệ ngoài thành phố, bởi vì là nước sông nên dồi dào sức sống, là phong cảnh trang viên của nhà họ Tiêu.
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhà họ Tiêu, bề mặt ở trung tâm hồ nước như sôi trào, bắt đầu lăn tăn ùng ục.
Tiếng va đập mạnh vang lên từ đáy hồ.
Tiêu Nam Thiên sửng sốt, cảm giác như đang xảy ra động đất.
Đúng lúc mọi người đang kinh ngạc, không biết phải làm gì.
Mặt hồ bỗng bùm một tiếng phát nổ.
Phụt!
Vô số bọt nước bắn tung tóe, giống như thác nước trút từ trên trời xuống.
Một cái bóng đen to lớn chậm rãi nổi lên từ trong hồ.
Những người làm nhà họ Tiêu còn ở lại kêu lên ngạc nhiên.
"Đây là cái quái gì vậy? Tàu ngầm à?"
"Thứ gì vậy nhỉ? Hình vuông, không phải hình thuyền".
"Mọi người mau nhìn kìa, còn có cửa sổ thủy tinh