Trần Thái Nhật nghe thấy thế liền vội vàng bước vào toa tàu điện ngầm, mấy giây sau, anh đỡ một người đẹp liễu yếu đào tơ bước ra.
Dịu dàng như nước, vóc dáng cao gầy, cả người tỏa ra sức hấp dẫn của sự trưởng thành.
Khúc Lan Phi ở bên cạnh cũng tặc lưỡi tán thưởng.
Đúng là một đóa hoa nở rộ.
Trần Thái Nhật đỡ Tiêu Mai bước ra, tay nắm lấy đối phương, truyền chút chân khí.
Mấy giây sau, Tiêu Mai đã trở lại bình thường.
“Thái Nhật, sau chuyện này tôi cũng muốn học võ công, lúc nào cũng yếu ớt thế này, toàn gây rắc rối cho anh thôi”.
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.
“Được, bao dạy bao giỏi bao cưới xin”.
Khóe miệng Tiêu Mai cười nhạt, trợn mắt lườm anh một cái.
Hai người đứng sóng vai nhau.
Ánh mắt bỗng dời về phía người đàn ông đứng ở cửa biệt thự không xa kia.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Nam Thiên vô cùng phức tạp.
Ông ta không ngờ Trần
số lượng đều cao hơn người trấn thủ trong nhà họ Tiêu.
Tiêu Mai bình yên trở về, không tổn thương một sợi tóc.
Còn dẫn theo Khúc Lan Phi – trưởng lão của liên minh võ thuật hạng chín, và Trần Thái Nhật – người vô địch Yến Kinh.
Trần Thái Nhật đi đầu, dẫn theo Khúc Lan Phi, Tiêu Mai và một đội nữ võ sĩ hung hãn, nghênh ngang bước đến trước mặt người nhà họ Tiêu.
Không ai dám ngăn cản.
Riêng khí thế tỏa ra từ những nữ võ sĩ này và Khúc Lan Phi đã không phải thứ mà các gia tướng và người làm bình thường này có thể chống lại.
Họ cứ thể rẽ đôi đám người, đến thẳng trước mặt Tiêu Nam Thiên.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Gia chủ Tiêu, đã lâu không gặp”.
Tiêu Mai đứng bên cạnh anh, sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn về phía bố mình với ánh mắt phức tạp.
“Bố”.
“Mày đừng gọi tao là bố”.
Tiêu Nam Thiên tức giận gầm lên, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn.
“Con ranh này mày giỏi lắm, đưa một thằng khốn đến, đồ ăn cây táo rào cây sung, tập hợp một đám người đánh tới tận mặt tao.
Sao nào? Mày định giết người bố này đấy à?”
Trong mắt Tiêu Mai rơm rớm nước mắt.
“Tiểu Mai… không dám ạ”.
Tiêu Nam Thiên nghe con gái nói như vậy, lập tức mỉm cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ.
Con ranh chết tiệt này quả nhiên vẫn giống trước kia, tính tình nhu nhược, không nên cơm nên cháo gì, đưa nó ra ngoài để đổi lấy sự hiếu kính của tỉnh Nam Hồ nhiều năm như vậy, tốt lắm.
Ai ngờ, Tiêu Mai rơi một giọt nước mắt, chậm rãi nói.
“Con gái đương nhiên không thể giết bố được, mong bố hãy chủ động lùi lại, tránh tổn thương hòa khí.
Con sẽ cầu xin Thiên Nhật không động đến một sợi tóc của bố, nếu không, không tránh được một trận đòn đau đâu”.
Câu nói này khiến Tiêu Nam Thiên tức muốn tắt thở.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Tiêu, cũng là cao thủ hạng chín, vậy mà lại bị một con ranh không biết võ công, tay không tấc sắt khinh thường như vậy.
Chủ động lùi lại, tránh bị đánh đau?
Trong mắt Tiêu Nam Thiên để lộ sự thù hận sâu sắc.
“Tiêu Mai! Bắt đầu từ hôm nay, tao với mày cắt đứt mối quan hệ bố con! Tao không thừa nhận mày là người nhà họ Tiêu, mày cũng không có quyền thừa kế chức gia chủ!”
Tiêu Mai đứng ở đó, nghe những lời tuyệt tình của bố mình, khóe miệng bỗng nhếch lên, nở nụ cười giải thoát.
Bóng lưng cô ấy thẳng tắp, tà váy dài không gió tự bay.
Một luồng khí thế của nữ vương bỗng dâng lên, trong đôi mắt vốn dịu dàng như nước bắn ra ánh sáng kiên nghị.
“Đuổi con ra khỏi nhà họ Tiêu? Năm đó con khổ sở van xin bố niệm tình bố con, bố cũng chỉ nói một câu như vậy.
Được thôi, nếu bố đã vô tình như vậy, thì đừng trách con bất nghĩa.
Các chị em, dọn dẹp đi!”
Tiêu Mai hạ lệnh, Khúc Lan Phi đã sớm có chỉ thị, các nữ hiệp của sơn trang Thất Tú liền ào lên.
Binh bốp!
Nhà họ Tiêu vang lên những tiếng kêu ai oán.
Tốt xấu gì sơn trang Thất Tú cũng là môn phái lớn của liên minh võ thuật, ám khí binh đao, tiêu độc châm sắt bay đầy trời.
Những gia tướng của nhà họ Tiêu bình thường cũng chỉ trông nhà bảo vệ, rất ít khi tham gia chiến đấu chính quy.
Ngược lại, các nữ võ sĩ bên này được huấn luyện bài bản, quan trọng hơn là biết phối hợp, không đến mười phút, người nhà họ