Trần Thái Nhật không quá ngạc nhiên khi thấy Phùng Tinh Kiếm đang đợi anh ở đây.
Cuộc hội nghị này là cuộc tụ họp cao nhất nội bộ liên minh hoàng kim.
Ngoài mặt, đây là cơ hội để các gia tộc khác ngoài bốn gia tộc lớn tiến hành giải quyết mâu thuẫn và sắp xếp lại thứ hạng.
Nhưng thực chất, cuộc hội nghị này không khác nào một cơn bão dữ dội.
Chính là thời điểm giải quyết mâu thuẫn giữa Trần Thái Nhật và nhà họ Phùng.
Một bên là gia tộc hạng nhất Hoa Hạ, bên còn lại là nhân vật hô mưa gọi gió của Yến Kinh.
Cuộc đối đầu này mới là sự thay đổi lớn thực sự.
Mối quan hệ giữa Phùng Tinh Kiếm và anh do đánh nhau xong mới thành bạn bè nên vẫn dừng ở mức trung lập.
Nhà họ Phùng chắc chắn sẽ cử hắn đến để thăm dò trước khi chính thức ngửa bài.
Trần Thái Nhật nhìn đối phương, hỏi với giọng điệu thản nhiên.
"Cậu chủ Phùng, ở buổi hội nghị ngày hôm nay, cảm ơn nhà họ Phùng đã chào đón và hiếu khách như vậy.
Anh tới tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Phùng Tinh Kiếm đi thẳng vào vấn đề.
"Anh Trần, anh cũng biết tôi rất ngưỡng mộ thực lực võ công cũng như là khí thế và phẩm chất con người anh, cho nên lần này, tôi muốn thay mặt nhà họ Phùng đến trao đổi với anh".
"Trao đổi cái gì?"
"Chúng tôi có thể giao Hồ Cửu Phong cho anh, cho dù là giết chết hay róc xương lóc thịt, chúng tôi cũng không có ý kiến gì.
Gia chủ cũng hứa rằng sau này nhà họ Phùng sẽ không chủ động gây rắc rối cho anh Trần nữa, tuy nhiên..."
Trần Thái Nhật nhướng mày.
"Tuy nhiên gì?"
Gương mặt Phùng Tinh Kiếm thoáng chút do dự, cuối cùng hắn chậm rãi nói.
"Hy vọng từ nay về sau, anh Trần sẽ không bao giờ xuất hiện ở Yến Kinh nữa.
Chúng tôi sẽ mua lại tập đoàn Thái Mộng với giá ưu đãi, mong anh rời khỏi thành phố, tránh xuất hiện trong phạm vi thế lực của nhà họ Phùng".
Khi những lời này vang lên, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Đưa ra lệnh đuổi khách...!một cách triệt để sao?
Có lẽ gọi là lệnh cấm vận càng thích hợp hơn!
Nhà họ Phùng thực sự muốn coi toàn bộ thành phố Yến Kinh là phạm vi thế lực của họ, đồng thời đưa ra lựa chọn loại trừ Trần Thái Nhật.
Điều kiện này vô cùng cực đoan.
Nhà họ Phùng không muốn xảy ra tranh chấp với Trần Thái Nhật, nhưng cách để tránh tranh chấp là bắt Trần Thái Nhật từ nay về sau biến mất khỏi Yến Kinh sao?
Nhưng không thể nói là nhà họ Phùng không có ý hòa giải, bọn họ đã chủ động nói muốn giao Hồ Cửu Phong.
Nội hàm của lời nói này thực sự sâu sắc.
Hồ Cửu Phong - quản gia của nhà họ Phùng, người dân ở thành phố Yến Kinh không ai là không biết.
Vì sự việc mười năm trước, hắn và Trần Thái Nhật nảy sinh nỗi thù hận không đội trời chung.
Đúc kết lại thành một câu nói, nếu Trần Thái Nhật còn sống, hắn buộc phải chết.
Nhà họ Phùng quyết định từ bỏ thể diện của một gia tộc hạng nhất Hoa Hạ, giao nhân vật quan trọng của gia tộc cho Trần Thái Nhật, mặc anh chém giết.
Điều này hiển nhiên là cho phép Trần Thái Nhật công khai đánh thẳng vào mặt nhà họ Phùng.
Đây cũng là một loại phục tùng đầy khéo léo.
Cuộc trao đổi còn ẩn chứa một điều kiện khác.
Đó là chỉ cho phép Trần Thái Nhật giết Hồ Cửu Phong để trút giận.
Các thành viên khác của nhà họ Phùng, chẳng hạn như Phùng Chính Nghĩa - người liên đới đến vụ việc, anh không được phép động vào.
Phùng Tinh Kiếm cảm thấy để đưa ra được điều kiện đàm phán kỳ lạ này, nhà họ Phùng đã chí nhân chí nghĩa lắm rồi.
Trần Thái Nhật và Hồ Cửu Phong có thù, thì để anh trả thù là xong.
Nhưng Yến Kinh lại là phạm vi thế lực của nhà họ Phùng.
Nếu anh giết chết Hồ Cửu Phong mà vẫn ở lại Yến Kinh, uy tín của gia tộc hạng nhất Hoa Hạ sẽ tiêu tán sạch sành sanh.
Khiến ai nấy khi nhìn thấy Trần Thái Nhật, đều lập tức nghĩ đến việc nhà họ Phùng bị đánh vào mặt.
Đây là điều mà gia chủ nhà họ Phùng không thể cho phép.
Phùng Tinh Kiếm khẽ cười.
"Anh Trần, cuộc trao đổi này có thể nói là hai bên đều có lợi.
Thế lực của anh rất lớn, cũng không nhất thiết phải phát triển ở Yến Kinh, phạm vi Hoa Hạ tận mười mấy nghìn cây số, có chỗ nào mà anh không phát triển được chứ? Trả được thù mới là điều quan trọng nhất, đúng chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Phùng Tinh Kiếm, xen lẫn vẻ cám dỗ...!
Trần Thái Nhật bật cười.
Lúc đầu, anh còn cười khẽ, nhẹ nhàng thoải mái.
Rồi sau đó anh cười thành tiếng, gương mặt anh