Vừa nghe thấy giọng nói này, vành mắt của gia chủ gia tộc số một Hoa Hạ, ông trùm của thành phố Yến Kinh Phùng Lương Tông như sắp nứt ra.
Ông ta nghiến chặt răng, hai môi bặm vào nhau như sắp chảy máu tới nơi.
Một bóng người vụt qua trước mặt ông ta.
Một người giống như một con đại bàng từ từ hạ cánh xuống vách đá bên cạnh.
Tinh thần hùng hổ, hai mắt sáng quắc, mũi khoằm, đầu bạc trắng phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, biểu cảm ngông cuồng đầy khinh thường.
Đó chính là thúc tổ của nhà họ Phùng, Phùng Thiên Kiêu!
Đối phương bình thản đứng trước mặt đám người Phùng Lương Tông, giống như một cánh cổng ma quái sừng sững trước mặt mọi người, đại diện cho sự chết chóc và sợ hãi.
Phùng Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng.
“Lương Tông, niệm tình mày đã cống hiến rất nhiều cho nhà họ Phùng, chỉ cần mày khoanh tay chịu trói, đợi khi Chính Nghĩa lên chức gia chủ xong, tao bảo đảm hai bố con mày vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý”.
Phùng Lương Tông siết chặt nắm đấm của mình, xương vang lên tiếng cót két, ông ta không trả lời.
Đằng sau rên nhẹ một tiếng, Phùng Tinh Kiếm từ từ tỉnh lại.
“Bố…”
“Tinh Kiếm, đừng nói gì, bố xin lỗi vì không thể bảo vệ được con, bây giờ, bố và lão già chết tiệt phía trước này, chỉ có thể một sống một còn”.
Nói xong, ông ta gọi một tâm phúc, đưa Phùng Tinh Kiếm đang bị thương nặng mất rất nhiều máu cho người đó.
“Ở bên cạnh xem là được, dù sao bố cũng là gia chủ nhà họ Phùng, không phải người dễ dàng bị kẻ khác chà đạp”.
Phùng Tinh Kiếm đầy đau khổ và tức giận, nước mắt lưng tròng.
Khi Phùng Thiên Kiêu đánh lén Phùng Lương Tông, phản ứng đầu tiên của Phùng Tinh Kiếm là lao vào ngăn cản
Kết quả hắn bị Phùng Thiên Kiêu ở cấp Ngụy Minh chặt đứt cổ tay ngay tại chỗ.
Bây giờ hắn đã bị thương nặng, không thể nào chiến đấu cùng với bố mình được nữa.
Nếu như hai cao thủ hạng chín liên thủ lại, bọn họ cũng không hề sợ Phùng Thiên Kiêu!
Nhưng vì sao ông trời lại không có mắt như vậy?
Ai có thể ngờ rằng, thúc tổ nhà họ Phùng vốn đức cao vọng trọng này lại ra tay với gia chủ hậu bối của mình chứ?
Trên mặt Phùng Lương Tông hiện lên một tia kiên quyết, an ủi Phùng Tinh Kiếm xong, ông ta quay người lại đối mặt với Phùng Thiên Kiêu.
Chỉ mới mấy tiếng trước thôi, lão vẫn còn là người chú mà ông ta kính trọng, nhưng khoảnh khắc này, lại trở thành kẻ thù sinh tử!
Người vợ tình thâm nghĩa nặng ở bên cạnh mình bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị lão giết chết ngay trước mặt.
Con trai bị gãy cổ tay.
Mối thù lớn như thế, nếu như không báo, còn là con người sao?
Phùng Lương Tông từ từ nhắm mắt lại, năng lượng truyền khắp cơ thể, sau vài giây, ông ta mở bừng mắt ra.
Bùm!
Không khí xung quanh đột nhiên bùng phát kịch liệt, sóng khí cuồn cuộn tuôn trào, giống như một trận cuồng phong lướt qua.
Trong mắt Phùng Lương Tông tràn đầy sát khí bức người, ngập tràn ý chí muốn giết chết đối phương ngay tức khắc.
“Phùng Thiên Kiêu! Ông phản bội gia tộc, giết chết con cháu, phá hủy thanh danh hàng trăm năm nay của nhà họ Phùng! Với các bậc tiền bối bên trên, hồ đồ ngu xuẩn làm trái ý tứ thần, với các hậu bối bên dưới, lòng dạ độc ác, đuổi cùng giết tận! Hôm nay, với thân phận là gia chủ đời thứ mười một của nhà họ Phùng, tôi tuyên bố ông chính là kẻ thù truyền kiếp của gia tộc!”
Vẻ khinh thường trong mắt Phùng Thiên Kiêu càng hiện rõ, lão nhếch mép nói:
“Tao đã nói rồi, con người mày tính cách yếu đuối, hoàn toàn không có phong thái của ông nội mày năm nào, chỉ là tứ thần thôi mà đã dọa cho mày sợ hãi đến co rúm người, lại còn đi thỏa hiệp sao? Đúng là mất mặt nhà họ Phùng mà!”
Phùng Lương Tông trực tiếp chửi lớn.
“Lão già chó chết! Não ông bị nhúng nước rồi à, lại còn là nước cống hôi thối bốc mùi, khiến tế bào não của ông ngừng hoạt động rồi sao? Trần Thái Nhật là bất khả chiến bại, làm gì có ai chống lại được cậu ta?”
Phùng Lương Tông tức giận ôm ngực.
“Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong có âm mưu ám sát trước, cậu ta muốn báo thù thì ai mà ngăn được? Bây giờ ông đang đẩy người nhà họ Phùng vào chỗ chết! Nhưng tôi không thể ngờ được, ông lại có thể phản bội cả gia tộc!”
Phùng Thiên Kiêu bình thản xua tay.
“Giết một người phụ nữ của mày, có gì to tát đâu, cưới thêm một người nữa là được, với tư tưởng phụ nhân chi nhân của mày, làm gia chủ đúng là uống phí, tao không ngại nói cho mày biết, không bao lâu nữa, tứ thần Hoa Hạ, hừ hừ, cũng không thể nào giễu võ dương oai được nữa đâu”.
Một tia sáng ngông cuồng lóe lên trong mắt Phùng Thiên Kiêu.
“Tao đã chọn con đường lui tốt nhất cho nhà họ Phùng rồi, sẽ có một sức mạnh mạnh như Thần Minh giáng xuống Hoa Hạ, khiến cho tứ thần và