Trang viên nhà họ Phùng, đây không phải lần đầu tiên Trần Thái Nhật đến đây, nhưng bầu không khí hôm nay rất lạ.
Trang viên nhà họ Phùng trước đây, trong phạm vi hai trăm mét có người bình thường lại gần sẽ có bảo vệ phụ trách canh giữ xuất hiện, bảo bọn họ lập tức rời đi.
Đương nhiên, nếu là Trần Thái Nhật thì coi như không nhìn thấy.
Tuy nhiên, Trần Thái Nhật nhân lúc trời tối, đã nhanh chóng đi tới lối vào chính của trang viên nhà họ Phùng, nhưng phía bên kia không có chút động tĩnh gì.
Gia tộc số một ở Hoa Hạ mà khí thế đâu?
Người canh gác đâu?
Cho dù không dè chừng mình, thì cũng phải ra đón tiếp một chút chứ!
Người tài cao gan lớn, Trần Thái Nhật bình tĩnh, chậm rãi tiến về phía trước.
Nhà họ Phùng, theo lời của Tiêu Kình, có thể đã xảy ra chuyện rồi.
Đường đường là cậu cả, Phùng Tinh Kiếm lại đột nhiên mất liên lạc, trở thành không khí.
Nghĩ tới ngày mai, anh sẽ ngửa bài với nhà họ Phùng, tình huống này thật sự không bình thường.
Trần Thái Nhật phải đi xem một lượt, chắc chắn rằng hai kẻ thù của mình, Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong không xảy ra chuyện gì.
Báo thù, không phải là việc của một mình anh.
Người đẹp Khúc Lan Phi, từ Tây Nam vạn dặm xa xôi tới đây chuẩn bị tự tay cầm đao đích thân báo thù cho mẹ mình.
Nếu như Hồ Cửu Phong chết trước khi bị bắt, vậy thì không hoàn thành được tâm nguyện.
Đi một đoạn đã tới cửa của trang viên nhà họ Phùng.
Trần Thái Nhật đứng trước cánh cửa màu đỏ, tạm thời dừng bước lại.
Vành tai khẽ động đậy.
Nhà họ Phùng… hình như có gì đó không đúng.
Đường đường là gia tộc số một Hoa Hạ, nhưng lúc này đến một người canh cửa cũng không có, chuyện này quá không bình thường rồi!
Mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ, Trần Thái Nhật dứt khoát đạp vào cổng.
Rầm!
Cánh cổng màu đỏ nặng hơn một nghìn kilogram bị đạp mạnh và nổ tung thành một đống mảnh gỗ.
Sau khi Trần Thái Nhật phủi hết khói bụi, anh sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
Người, ở khắp mọi nơi.
Hành lanh, tiền sảnh, phòng bảo vệ.
Nhưng không có một ai là sống sót!
Khắp nơi đều là xác chết nằm la liệt, cũng phải mấy chục cái xác!
Trần Thái Nhật cau chặt mày lại.
Nhà họ Phùng lại bị máu rửa thành sông rồi?
Điều này thật sự quá kinh khủng!
Đây là thành phố hàng đầu ở Hoa Hạ - thành phố Yến Kinh.
Nhà họ Phùng còn là gia tộc xếp hàng đầu, với thực lực mạnh mẽ như vậy, ai dám xông vào đây giết người chứ?
Ai có thể xông vào đây giết người?
Khiến cho địa bàn nhà họ Phùng xuất hiện một cảnh tượng đẫm máu như vậy, trừ khi là người từ thiên ngoại đến xâm lược mới đúng!
Vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất.
Nội chiến rồi!
Vành tai Trần Thái Nhật khẽ động, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu nhẹ.
Men theo hướng âm thanh.
Trang viên nhà họ Phùng rộng ít nhất hàng trăm mẫu đất.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ xác chết ở cổng, những nơi khác như đại sảnh, phòng họp, cửa biệt thự của gia độc đều có vẻ bình thường.
Chỉ là… không có ai?
Trang viên này tốt xấu cũng có mấy nghìn người, bọn họ chạy đâu hết rồi?
Tiếng kêu cứu trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng Trần Thái Nhật cũng tìm thấy một người đàn ông tương đối trẻ ở một góc, đang nằm trên mặt đất, ngón tay đầy máu khẽ run rẩy.
Soạt soạt.
Trần Thái Nhật nhanh chóng ấn vào hai huyệt đạo trên thái dương anh ta, ngăn máu tiếp tục chảy ra.
“Mau nói, nhà họ Phùng xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông bị thương nặng tinh thần hơi hoảng loạn, rõ ràng anh ta bị kinh hãi cực độ, ngữ khí có chút không rõ ràng, giọng nói đứt quãng.
“Ông cụ Phùng… và gia chủ… đánh nhau rồi… bà chủ… bị… giết ở sau núi…”
Vẫn chưa nói xong đã bị ngất đi.
Trần Thái Nhật chậm rãi đứng dậy.
Mặc dù chỉ nói được vài câu đơn giản, nhưng sự việc đại khái anh cũng hiểu được rồi.
Phùng Thiên Kiêu và Phùng Lương Tông trở mặt rồi!
Hơn nữa còn xảy ra chuyện động trời, vợ của Phùng Lương Tông, mẹ ruột của Phùng Tinh Kiếm, lại bị Phùng Thiên Kiêu giết chết!
Là ngộ sát, hay là ám sát giờ vẫn chưa rõ!
Phùng Thiên Kiêu là thúc tổ của Phùng Lương Tông, cũng chính là em trai của ông nội ông ta.
Mối quan hệ huyết thống giữa hai người rất khăng khít, nhưng không thể ngờ rằng, lão già kia cay độc như vậy, đến cháu dâu mình mà cũng giết!