Trần Thái Nhật dẫn Dương Hồng sang gian phụ, Thẩm Mộng Hàm ngoan ngoãn bưng một ly trà lên.
Trong ấn tượng của Trần Thái Nhật, Dương Hồng vốn là người rất nho nhã.
Có khí chất, có phong độ, rất giống một thầy giáo, vậy nên mới có thể nuôi dạy được một cô bé ngoan ngoãn biết điều như Dương Vũ Lôi.
Nhưng bây giờ, nhìn Dương Hồng chẳng khác gì một người mắc chứng mất kiểm soát cảm xúc.
Anh ta không ngừng lảm nhảm những từ như “lần này thì toi rồi”, “lần này rắc rối rồi”.
Cũng không ngồi yên trên ghế, mà đứng dậy đi qua đi lại.
Trần Thái Nhật nhíu mày.
“Dương Hồng, có chuyện gì vậy, con anh xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Hồng lắc đầu, xoa tay, cố khống chế tâm trạng rồi ngồi xuống.
“Không phải Lôi Lôi gặp chuyện, mà là cả nhà họ Dương gặp chuyện rồi”.
Trần Thái Nhật bình tĩnh uống một ngụm trà, ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
Dương Hồng thở dài thườn thượt.
“Lần trước, nhờ ơn cậu Trần ra tay cứu Lôi Lôi, sau đó không bao lâu, nhà chúng tôi liền nhận được thông báo cuộc họp gia tộc của tỉnh”.
“Nhà họ Dương là gia tộc giàu có hàng đầu của tỉnh Trung Châu, lắm tiền nhiều của, có rất nhiều người ở nhánh nhỏ như tôi bị sắp xếp đến các thành phố ngoài tỉnh để khai thác phát triển nghiệp vụ và quản lý tài sản”.
“Nhưng tham gia cuộc họp gia tộc mới biết, nhà họ Dương chúng tôi đã bị các gia tộc lớn ở tỉnh Đông Bình, tỉnh Lâm Giang và tỉnh Nam Hồ để mắt đến!”
“Bọn họ đều là những gia tộc hàng đầu ở các tỉnh, sản nghiệp có mâu thuẫn với nhà họ Dương, đúng là người chết vì tiền, bọn họ đã công khai muốn trói thế lực của nhà họ Dương ở thành phố Minh Dương”.
“Ngoài sáng là chơi chiến tranh thương mại, còn trong tối… Hóa ra lần trước Lôi Lôi bị bắt cóc cũng là do bọn họ chủ mưu”.
“Những kẻ này không từ thủ đoạn nào cả! Bọn họ đã ra thông điệp cuối cùng, nếu nhà họ Dương không bán hết toàn bộ sản nghiệp ngoài thành phố Minh Dương, thì những người nhà họ Dương ở nơi khác, bất kể già trẻ lớn bé đều sẽ gặp nguy hiểm”.
Vừa nói đến đây, Dương Hồng lại trở nên kích động, đứng bật dậy, đến trước mặt Trần Thái Nhật cúi người một cái thật sâu.
“Cậu Trần, tôi biết cậu không phải là người tầm thường, cậu có thực lực rất lớn! Nhà chúng tôi tuy sinh ra ở thành phố Minh Dương, nhưng đã sống ở An Thành gần ba mươi năm, quả thực tôi không muốn rời đi!”
“Bình an là quan trọng nhất, tôi thực sự không muốn sống trong nơm nớp lo sợ nữa”.
Nói đến chỗ kích động, khóe mắt Dương Hồng còn chảy nước mắt.
“Xin cậu Trần hãy ra tay giúp nhà chúng tôi với!”
Dương Hồng giữ nguyên tư thế cúi người, không dám động đậy.
Trần Thái Nhật bất đắc dĩ lắc đầu.
“Dương Hồng, bản chất chuyện này là sự tranh đấu giữa nhà họ Dương và người khác, không liên quan đến tôi, tôi không muốn nhúng tay vào”.
Dương Hồng nghe thấy Trần Thái Nhật từ chối thì cuống hết cả lên.
“Tôi có thể cho cậu năm mươi phần trăm cổ phần tất cả các sản nghiệp ở thành phố An Thành, trị giá hơn năm tỷ tệ!”
“Tôi không thiếu tiền…”
“Tôi có thể chuyển nhượng một mảnh đất thương mại trung tâm tốt nhất ở An Thành cho cậu!”
“Tôi cũng không thiếu đất…”
“Tôi… tôi… tôi có thể tặng cậu mấy chục món đồ cổ tiền triều mà tôi sưu tầm được, món nào cũng độc nhất vô nhị, là báu vật vô giá!”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ cạn lời, tùy ý lấy một món đồ nhỏ xinh trong túi quần ra.
Là một con ve bằng phỉ thủy màu xanh lá cây đậm, được điêu khắc sinh động như thật.
Phỉ thúy xanh biếc, hoàn toàn tự nhiên, không chỉ chỉ chi tiết thích hợp, mà con ve cực kỳ khó điêu khắc cũng được mài giũa hoàn mỹ, không chê được điểm nào.
“Đây là di vật của Hoàng thái hậu tiền triều, là quốc bảo cấp một, mấy loại này tôi có nhiều lắm”.
Dương Hồng đứng hình, nuốt nước bọt.
Mẹ kiếp, sao cảnh tượng này quen thế nhỉ?
Lần trước cũng thế, cậu ấy cứu con gái mình, muốn tặng món quà để tỏ lòng cảm ơn mà cũng không tặng được.
Người ta muốn gì có nấy!
Tặng gì cũng thấy rẻ tiền!
Dương Hồng mặt nhăn mày nhó, bộ dạng không thiết sống nữa.
“Vậy… vậy cậu…”
Anh ta lắp ba lắp bắp.
Trần Thái Nhật nâng ly trà lên, chậm rãi nói.
“Ngày mai tôi sẽ chiêu đãi những người có máu mặt thuộc các ngành nghề ở thành phố An Thành tại khách sạn Hâm Huy, tiện đây cũng sẽ chỉnh đốn các thế lực, rất chào đón anh đến tham gia”.
Trong lòng Trần Thái Nhật vẫn còn một số chuyện quan trọng nữa, ví dụ như xoa dịu các gia tộc giàu có ở An Thành, cả nhà họ Hà, nhà họ Chu…
Làm người đứng đầu một thành phố đúng là rất phiền phức.
Tuy nói là mời, nhưng thực ra Trần Thái Nhật đang có ý đuổi Dương Hồng đi.
Đúng lúc này, Dương Hồng đảo mắt, dường như nghĩ ra tin quan trọng nào đó.
Anh ta bỗng nở nụ cười thật thà.
“Chuyện đó… Cậu Trần, cậu xem, vợ tôi…”
Trần Thái Nhật suýt nữa thì đánh rơi ly trà trong