Ngày hôm sau, ở khách sạn Hâm Huy.
Tất cả các nhân viên từ sáng đến tối đều bận tối tăm mặt mũi.
Quản lý nói ông chủ của khách sạn sẽ chiêu đãi khách vào tối nay, phải chuẩn bị trước.
Tiêu chuẩn tiếp đãi tốt nhất, đồ ăn thức uống đẳng cấp nhất, phục vụ hoàn hảo nhất, không được có bất cứ sơ sót gì.
Vì thương xót nhân viên, lương ngày hôm đó được trả gấp mười lần bình thường.
Thế là hầu hết các nhân viên đều làm hết sức mình, dù sao cũng chưa từng nghe có cơ hội làm một ngày nhận lương mười ngày.
Trần Thái Nhật mặc bộ quần áo bình thường, đứng một mình trên sân thượng tầng cao nhất của khách sạn Hâm Huy, nhìn cảnh đêm của thành phố An Thành.
Ồn ào náo nhiệt, hối hả phồn hoa.
So với lúc vào sinh ra tử ở biên giới phía Tây thì yên tĩnh hơn gấp nghìn lần.
Sống ở đời cũng là một kiểu tu luyện.
Hôm nay, Trần Thái Nhật gửi giấy mời đến tất cả những gia tộc giàu có, những người có máu mặt trong giới kinh doanh và quan chức của thành phố An Thành, coi như đặt nền tảng cho nhà họ Thẩm.
Đây rõ ràng là bữa tiệc lớn nhất ở An Thành trong mười năm gần đây.
Đứng trên sân thượng nhìn xuống, dòng xe ở cửa khách sạn ngày càng đông, bãi đỗ xe gần như đã hết chỗ.
Tất cả mọi người mặc những bộ quần áo cao quý đắt tiền và trang trọng, xuống xe vào khách sạn, dọc đường gặp được người quen lại hàn huyên mấy câu.
Dưới sự giúp đỡ của nhà họ Vi, công ty đầu tư Thẩm Ký đã nhanh chóng cử các chuyên gia tiếp nhận sản nghiệp, tài nguyên, mối quan hệ và cơ sở của nhà họ Lâm với tốc độ nhanh nhất, trong vòng một tháng có thể sáp nhập xong.
Vì chọn đúng đội từ trước, nhà họ Vi đã nhận được hai mươi phần trăm lợi ích làm phần thưởng.
Chỉ vậy thôi nhưng Vi Giác Nghiệp đã vui như hoa nở rồi, bởi vì ít nhất ông ta đã có mấy chục tỷ tệ thu nhập trực tiếp.
Lúc Thẩm Mộng Hàm đưa cho bố mẹ xem báo cáo tài chính mới nhất của công ty đầu tư Thẩm Ký, bố nuôi Thẩm Đông kích động đến mức huyết áp tăng cao, cả nhà phải vội vàng bón nước và cho uống thuốc mới hạ xuống được.
Là người đại diện pháp nhân của công ty đầu tư Thẩm Ký, người giàu nhất An Thành đương nhiên chính là cô chủ của nhà họ Thẩm – Thẩm Mộng Hàm.
Trần Thái Nhật nhớ đến cảnh tượng em gái Thẩm Mộng Hàm kéo anh sang gian phụ, vừa vui vẻ vừa đếm tiền, không khỏi mỉm cười.
“Chủ nhân, mọi người đến gần hết rồi, anh có cần xuống xem thế nào không?”
Cùng với giọng nói lại gần, Phùng Linh Nguyệt mặc một bộ sườn xám dáng ngắn màu đen, vẻ ngoài xinh đẹp cùng với vóc dáng yêu kiều, khiến người ta khó mà dời mắt.
Hiện giờ, cô ấy và Tề Vũ thay phiên nhau đảm nhiệm công việc của thư ký thân cận, khiến Thẩm Mộng Hàm rất khó chịu, muốn làm nũng với anh trai cũng bị nhòm ngó.
Trần Thái Nhật cũng bó tay.
“Xuống xem thử đi”.
…
Cửa chính của nhà hàng xoay là gỗ đàn hương sơn vàng, nhìn rất tráng lệ, năm sáu bảo vệ và ba bốn nhân viên của bộ phận tiếp tân khách sạn phụ trách kiểm tra giấy mời của khách.
Tuy những người đến đây hôm nay đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố An Thành, nhưng ai cũng đứng trước lối vào rất quy củ, không dám vênh váo chút nào.
Có những ông chủ ăn mặc trông rất giàu có, nhưng đối xử với nhân viên tiếp tân và bảo vệ của khách sạn rất khách sáo, vẻ mặt tươi cười.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ông chủ của khách sạn Hâm Huy hiện giờ tên là Trần Thái Nhật.
Nếu gây sự ở đây thì chẳng khác gì muốn đào mồ cho chính mình ở An Thành.
Người phụ trách kiểm tra danh sách khách mời là trưởng ca bộ phận tiếp tân khách sạn, tên là Lưu Cường, hơn ba mươi tuổi, bao nhiêu năm nay làm ở khách sạn cũng chỉ làng nhàng.
Nhưng hôm nay hắn cũng coi như được trải nghiệm cảm giác đỉnh cao của đời người.
Trước kia những giám đốc, giáo sư, hội trưởng lúc đến nhà hàng xoay dùng bữa đều quát mắng nạt nộ các nhân viên phục vụ như bọn hắn, chỉ một chuyện nhỏ cũng bị mắng cho té tát.
Nhưng lúc này, cục diện lại trái ngược hoàn toàn.
Những ông lớn kia nhìn thấy hắn đều khách sáo gọi là giám đốc Lưu, sau đó cung kính đưa giấy mời.
Cảm giác này thật là phê!
Lưu Cường là trưởng ca của bộ phận tiếp tân, càng có cảm giác khoan khoái hơn người.
Thậm chí hắn còn hơi to gan, thấy các cô chủ nhà giàu đến dự tiệc ăn mặc xinh đẹp, còn chòng ghẹo mấy câu, khiến đối phương che miệng cười.
Có khi sờ nhẹ một cái cũng chẳng sao.
Trong đầu Lưu Cường đã tràn đầy ảo tưởng, đối tượng là các cô gái xinh đẹp nhà giàu, ai cũng gào tên anh Lưu.
“Phiền anh kiểm tra giấy mời cho chúng tôi với, cảm ơn”.
Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào dễ nghe cắt đứt giấc mơ của Lưu Cường.
Lưu Cường gần như muốn nổi cáu, vừa rồi lúc đang ảo tưởng, hắn đã cởi cả thắt lưng quần ra rồi.
“Xếp ra sau…”
Mới nói được một nửa hắn đã sững cả người.
Nguyên nhân rất đơn giản, người phụ nữ trước mặt thực sự là đẹp không lời nào tả xiết.
Như tiên hạ phàm, thanh cao thoát tục, nghiêng nước nghiêng thành!
Những từ này dùng để miêu tả cô cũng không quá.
Lưu Cường nuốt nước bọt, bàn tay hơi run rẩy, nhận lấy giấy mời.
“Tập đoàn Vân Thị… Vân Vinh, Vân Phương, Vân Vũ Phi…”
So với những doanh nghiệp lớn nằm trong top mười ở thành phố An Thành, thì tập đoàn Vân Thị không có quy mô lớn lắm, Lưu Cường hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Hắn nhìn người đẹp trước mặt, không thể nén được kích động muốn tán tỉnh.
Nếu như cô chủ của các gia đình giàu có khác chỉ gợi lên dục