Nhìn thấy hàng trăm ký hiệu mặt đất bùng nổ đáng ngờ trên bản đồ đặc biệt.
Trần Thái Nhật cảm thấy da đầu mình hơi tê dại.
Hiện tại trên thế giới, tất cả các võ sĩ cấp Thần cộng lại chắc chắn sẽ không vượt quá ba mươi người, cho dù tất cả võ sĩ cấp Minh trở lên có thể lấp đầy lỗ hổng cũng sẽ không quá ba trăm người!
Một khu mặt đất bùng nổ, dưới tiền đề là có cỗ máy rút năng lượng, ít nhất cũng phải có một võ sĩ cấp Thần, hai võ sĩ cấp Long và bốn võ sĩ cấp Minh cùng nhau chiến đấu mới có thể đảm bảo thảm họa sẽ không lan to ra.
Hàng trăm chấm đen này nếu đúng là mặt đất bùng nổ thật...!
Thì tìm đâu ra vài trăm cấp Thần chứ?
Đây đâu có phải là kỳ thi tuyển sinh đại học mà còn cần tỷ lệ thành công?
Tất nhiên, những gì các võ sĩ bảo vệ là nền văn minh của con người và các thành phố.
Giống như vụ mặt đất bùng nổ ở giữa Thái Bình Dương, nổ thì cứ nổ, không sao cả, dù sao nó cũng không gây thiệt hại về mặt con người.
Tuy nhiên, theo nghiên cứu trước đây của các nhà khoa học.
Một khi một vụ mặt đất bùng nổ quy mô lớn xảy ra ở giữa biển, chắc chắn sẽ kéo theo một trận sóng thần quy mô lớn ở các nước ven biển.
Cuối cùng, tai họa sẽ giáng xuống loài người.
Trần Thái Nhật đột nhiên cảm thấy số chip này của Hội Đông Vinh sẽ tiết lộ một bí mật động trời liên quan đến số phận của cả nhân loại.
Bản đồ không tiết lộ thêm thông tin gì, chỉ biết rằng ở Hoa Hạ có một điểm mặt đất bùng nổ, anh nghi ngờ tỉnh Nam Vệ phần nào tương ứng với chấm đen trên bản đồ.
Trần Thái Nhật lẩm bẩm.
"Phân tích con chip vàng đi, hy vọng có thể tìm thấy thông tin quan trọng nhất".
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên gật đầu, thực hiện một số thao tác.
Khi con chip nhỏ màu vàng được cấy vào não sinh học của hình nộm.
Đã xảy ra một chuyện đáng ngạc nhiên.
Đôi mắt của hình nộm nhấp nháy, nơi được cho là camera tương tác lại không phát chiếu hiệu ứng cố định.
Đôi mắt làm bằng thủy tinh chuyển động không ngừng.
Trần Thái Nhật chết lặng trong giây lát.
Nhìn rõ quỹ đạo chuyển động của thấu kính trên đầu hình nộm, anh chợt có một cảm giác rất đặc biệt.
"Khụ!".
Truyện Full
Trần Thái Nhật đứng ở phía bên trái của hình nộm, ho nhẹ.
Đôi mắt thủy tinh của hình nộm bất giác quay sang trái.
Trần Thái Nhật đột nhiên nheo mắt lại.
Anh dùng tay ra hiệu với Bắc Minh.
"Hình nộm này có chức năng mô phỏng tín hiệu sóng não sao?"
"Chính xác!"
"Có thể nói chuyện được không?"
"Nếu có người kiểm soát nó thì có thể".
"Có người ở phía sau con chip!"
Trần Thái Nhật cảm nhận được một thông điệp hết sức chắc chắn.
Con chip vàng này đang bị ai đó kiểm soát, mà bộ não sinh học, mắt điện tử và tai điện tử của hình nộm thực sự nằm trong tầm kiểm soát của kẻ đó, trở thành giác quan của kẻ điều khiển!
Tiếng ho của Trần Thái Nhật và phản ứng của đôi mắt điện tử của hình nộm là bằng chứng rõ nhất.
Nhưng vì bản thân hình nộm không thể di chuyển nên đối phương không thể quay đầu lại để quan sát tình hình trong phòng.
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lúc, bỗng lấy từ trong túi ra một chiếc mặt nạ da người rồi đeo lên.
Gương mặt Bắc Minh bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng anh ta không lên tiếng hỏi.
Trần Thái Nhật đứng thẳng, chậm rãi di chuyển đến tầm nhìn của hình nộm.
Đột nhiên một giọng nói phát ra từ micrô của hình nộm.
"Chưởng Giáo Sử của Hoa Hạ? Tại sao gặp bản toạ mà không quỳ xuống!"
Trái tim của Trần Thái Nhật chợt co thắt lại.
Kẻ đứng sau con chip vàng này là cấp trên của Chưởng Giáo Sử sao?
Chưởng Giáo Sử của Hoa Hạ...!không phải là Phùng Thiên Kiêu à?
Căn cứ vào những dấu hiệu khác trước đó, có thể đoán rằng ở Hoa Hạ này, trong cơ cấu tổ chức của Hội Đông Vinh không có ai lớn hơn Phùng Thiên Kiêu.
Lý do rất đơn giản.
Phùng Thiên Kiêu đã hơn chín mươi tuổi.
Hơn nữa, lão là ông tổ của nhà họ Phùng - gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, người như vậy, cho dù tiến vào tổ chức nào cũng phải là nhân vật cao nhất.
Hơn nữa, từ cái tên Chưởng Giáo Sử cũng có thể nhận thấy được điều này.
Nhưng bây giờ, người điều khiển con chip này lại bắt Phùng Thiên Kiêu quỳ xuống.
Vậy có nghĩa là tên này mới là chủ nhân đằng sau của Hội Đông Vinh?
Trần Thái Nhật điều chỉnh