Trần Thái Nhật một mình quay về nơi anh quan tâm nhất trong lúc nguy hiểm bao trùm bầu trời Hoa Hạ.
An Thành, một thành phố nhỏ của Trung Châu.
Bây giờ đã trở thành một trung tâm thương mại lớn ở Hoa Hạ.
Tập đoàn Thái Mộng, An Thành và hội liên hiệp bốn tỉnh, hai tổ chức lớn này đã trở thành hai viên ngọc sáng chói nhất trong ngành kinh doanh ở Hoa Hạ.
Trần Thái Nhật hợp lực của bốn tỉnh trước, sau đó tiến vào Yến Kinh bằng thực lực của mình, và cuối cùng đạt được địa vị cao cả là chủ tịch liên minh hoàng kim.
Một truyền kỳ như vậy đã trở thành ký ức bất diệt trong lòng không biết bao nhiêu người.
Bản thân Trần Thái Nhật lại không quan tâm đến chuyện này lắm.
Trong lòng anh vẫn luôn canh cánh, nếu như một kẻ thù hùng mạnh tiến vào Hoa Hạ, dùng cách nào mới có thể giết chết hắn chỉ bằng một đòn.
Trước trận đại chiến, Trần Thái Nhật cần phải giải tỏa tâm trạng, nơi tốt nhất chính là quê hương của anh.
Không thông báo với gia đình trước, trước giờ cơm tối, Trần Thái Nhật đã quay về, bước vào biệt thự nhà họ Thẩm.
Đúng lúc nhìn thấy một cô gái đơn thuần ngốc nghếch đang xõa hết mình.
Thẩm Mộng Hàm, em gái của anh, đang trồng cây chuối, mặc một bộ đồ ngủ mỏng mà không thấy lạnh.
Bên cạnh là ‘sư phụ’ đang cầm đùi gà, ăn một cách ngấu nghiến.
Tề Vũ kiên nhẫn hướng dẫn.
“Tiểu Hàm à, không phải chị nói rồi à, nếu muốn dồn hết mỡ thừa vào chỗ đó thì trồng cây chuối là cách hữu hiệu nhất, em nghĩ xem, em lộn người lại như vậy, chỗ thịt đó không phải sẽ ép chặt vào ngực sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mộng Hàn đỏ bừng.
“Chị Tiểu Vũ, có phải chị đang lừa em không? Như vậy thật sự tốt hơn uống sữa đu đủ sao?”
Tề Vũ vỗ ngực bôm bốp.
“Em nhìn thân hình này của chị, có thể lừa em được sao? Hai tuổi chị đã luyện võ, trước nay toàn trồng cây chuối đi ngủ, hiệu quả rất rõ ràng!”
Trần Thái Nhật chậm rãi đi tới phía sau Tề Vũ, lạnh lùng phun ra một câu.
“Năm tuổi cô mới được Hội Trường Thành thu nhận, đừng có mà nói phét…”
Tề Vũ giật mình một cái, đùi gà trên tay rơi mất tiêu, cô ấy nhảy bắn ra đằng sau năm sáu mét, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Sau khi nhìn rõ người này chính là Trần Thái Nhật, vẻ mặt cô ấy lập tức mang chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó lại lè lưỡi tinh nghịch.
“Ông chủ… Anh… Anh quay lại rồi!”
Thấy Trần Thái Nhật quay lại, Thẩm Mộng Hàm không quan tâm đếm việc làm đầy ngực nữa, lập tức lật người đứng dậy.
Nhưng có thể vì nguyên nhân máu dồn hết lên não, chân tay tê dại, vừa đứng dậy thì chân tay mềm nhũn, ngả người ra sau suýt chút nữa thì ngã.
Trần Thái Nhật nhanh chóng đưa tay ra kịp thời đỡ lấy vòng eo thon thả của Thẩm Mộng Hàm.
“Lớn đầu như vậy rồi mà còn hấp tấp bộp chộp thế?”
Khuôn mặt Thẩm Mộng Hàm đỏ bừng, nhưng nụ cười ngoác đến tận mang tai.
“Anh, anh quay về rồi? Em thấy anh vui lắm!”
Trần Thái Nhật nhìn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh nói như vậy, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh véo má cô ấy.
“Hai ngày nay được nghỉ, nên về nhà hai ngày, em có chào đón không?”
“Đương nhiên là chào đón rồi!”
Thẩm Mộng Hàm lập tức lao vào nhà hét lớn.
“Bố! Mẹ! Anh quay về rồi!”
Nói xong liền nhảy tưng tưng ở trong nhà.
Tề Vũ đón lấy hành lý trong tay Trần Thái Nhật, cong mũi, cười toe toét nói:
“Ông chủ, đền cho tôi mười cái đùi gà đi!”
Nói xong cũng đi vào trong nhà.
Trần Thái Nhật ngây ra vài giây, sau đó trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cảm giác gia đình đây rồi!
…
Bố mẹ cảm thấy vô cùng phấn khích và vui mừng vì Trần Thái Nhật trở về.
Trên bàn ăn, mẹ Thẩm đích thân trổ tài nấu nướng, chuẩn bị đầy một bàn ăn chào đón Trần