Khu vực mặt đất bùng nổ Nam Vệ.
Vô số ánh sáng trắng chói mắt như sao băng giáng từ trên trời xuống.
Mọi người không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ở vịnh Nam Vệ.
Khoảng một trăm kilomet gần vịnh đã được chính phủ sơ tán từ lâu, được đặt là khu vực cấm.
Cũng may người dân ở đây cũng không nhiều, họ lấy danh nghĩa sửa đường để di tản, công việc được tiến hành rất thuận lợi.
Hội Trường Thành đã phát cảnh báo, tất cả những võ sĩ đỉnh cao trên toàn Hoa Hạ đều cùng lúc nhận được mục tiêu của mình.
Vịnh Lam Thủy, bãi biển Hoàng Kim.
Các võ sĩ trên cấp Minh đều có mặt đầy đủ, họ phát hiện đội hình hôm nay khác hẳn với trước kia.
Là những người có võ lực cấp cao, bọn họ đều đã biết sẽ có thêm một khu vực mặt đất bùng nổ.
Vốn họ cũng rất tò mò, không biết mình sẽ được phân đến đâu trấn thủ.
Nhưng đến đây nhìn.
Ủa?
Sao tất cả đều ở đây thế này?
Kết giao sinh tử, kề vai chiến đấu nhiều năm, mọi người đã sớm quen biết nhau.
Chín người cấp Long, mười tám người cấp Minh, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều tỏ vẻ sửng sốt.
“Anh Tôn, chẳng phải anh là người Vệ Tân sao? Đi bộ cũng có thể đến Bộc Hải, sao anh lại bị phân đến Nam Vệ thế này?”
“Tôi cũng không rõ! Tôi tưởng bên Bộc Hải đã đủ người chứ, sao mấy người các anh cũng đến đây thế này?”
“Anh Tần! Nhà anh gần, anh đến vịnh mấy ngày rồi?”
“Mấy ngày á? Tôi với Lương Nhất Diệu, Lâm Hi Đình đã đóng quân ở đây gần hai tuần rồi! Anh nhìn bên kia đi, tôi còn xây xong nhà rồi, chỉ còn tìm vợ để ở nữa thôi”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả các thành viên đều ở đây? Lẽ nào phía Bộc Hải chỉ cần ba người cấp Thần trấn thủ là được rồi sao?”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Bỗng hai luồng sáng rực rỡ giáng từ trên trời xuống.
Một người áo trắng quần đen, dung mạo nho nhã.
Một người mặt vuông phúc hậu, toàn thân mạnh mẽ.
Bắc Minh Phùng Mặc Hiên và Đông Tuyệt Hoắc Chân.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai nấy tiến lên chào hỏi.
Trong đó, một võ sĩ cấp Long tỏ vẻ khó tin.
“Đông Tuyệt đại nhân, sao hai người các ông lại đến đây… Không trấn thủ ở Bộc Hải sao?”
Đông Tuyệt Hoắc Chân có kinh nghiệm và uy danh rất lớn trong đám võ sĩ đẳng cấp này.
Ông ấy đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Các cậu đừng đoán mò nữa, ngoài Tây Cực và một người mới ra thì tất cả mọi người đều ở đây”.
Tất cả mọi người?
Tất cả các võ sĩ có mặt đều lập tức bùng nổ.
Võ sĩ cấp Minh họ Tần kia liền buột miệng.
“Vãi chưởng! Trấn thủ Tây Cực định dùng tính mạng để ra vẻ à?”
Ai nấy gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ bá đạo vang lên, lấn át tất cả.
“Tất cả các anh đừng lãng phí cơ hội mà Tây Cực tranh thủ cho chúng ta nữa.
Kẻ địch lần này không chỉ có mặt đất bùng nổ, mà còn có sinh vật ngoại lai đủ để giết chết cấp Thần đấy!”
Nam Tôn Lương Nhất Diệu mặc bộ đồ luyện võ bó sát người, đôi mắt mang theo sự thù địch ngút trời, nhìn về phía Bắc xa xôi.
“Một mình anh ấy có thể trấn thủ là bản lĩnh của anh ấy, nhưng tất cả chúng ta đều đã tập trung ở Nam Vệ rồi, nếu chúng ta còn không trấn thủ được thì đúng là mất sạch thể diện!”
Các võ sĩ đẳng cấp Hoa Hạ lập tức chấn động.
Đúng vậy!
Nhỡ kẻ xâm lược xuất hiện ở Nam Vệ, sau đó tập trung đội hình ba cấp Thần, hai mươi mấy võ sĩ siêu cấp, bất kể thế nào cũng không thể thất thủ được.
Nếu không họ không còn mặt mũi nào để gặp người kia cả.
Bắc Minh Phùng Mặc Hiên cũng không nhiều lời, bình thản nói.
“Sau hai tiếng nữa, có thể đợt mạch xung đầu tiên của mặt đất bùng nổ sẽ bắt đầu, tất cả mọi người vào vị trí của khu vực phễu tạm thời, không có máy rút năng lượng, mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để bị nổ!”
“Rõ!”
Mọi người đồng thanh.
Trận đại chiến sắp bắt đầu!
…
Trần Thái Nhật giữ tư thế tu luyện đã rất lâu rồi.
Anh nhìn vào đan điền, kiểm tra lượng chân khí của mình.