Toàn bộ cao thủ cấp Minh trở lên của Hoa Hạ cùng lặn xuống nước, tập hợp tại điểm rạn nứt địa mạch khu vực mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải.
Dung nham đầy trên mặt đất trào ra từ trong địa mạch, ngưng tụ thành đá huyền vũ màu đen.
Cứ trào lên là lại ngưng tụ, lặp đi lặp lại như thế.
Biển lửa bên trong lòng nước, khung cảnh vô cùng kỳ vĩ.
Nước biển xung quanh dập dờn tro tàn màu trắng, như ẩn như hiện trong tầm mắt.
Tất cả cường giả đang có mặt tại đây không hề bị những vật che lấp này ngăn cản.
Đông Tuyệt - Hoắc Chân chỉ vào một điểm ở phần rìa động dung nham lớn, nói:
“Địa tâm quái nhân kia có lẽ đã ngoi lên từ chính chỗ đó”.
.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Trần Thái Nhật bước lên trước, cẩn thận quan sát.
Mặc dù đá huyền vũ ở đây cũng có trạng thái mới ngưng tụ, thế nhưng rõ ràng là mỏng hơn những nơi khác một chút.
Hơn nữa quan sát kỹ lưỡng thì còn có thể phát hiện ra ở một số chỗ thậm chí còn có vài vết tích của dấu vân tay cỡ lớn.
Tất cả mọi người đều biết hình thái đầu tiên của địa tâm quái nhân là một khối dung nham khổng lồ cao lớn hơn con người rất nhiều, có thể lên tới bốn, năm mét.
Thân hình to lớn như vậy mà bước ra khỏi động dung nham thì nhất định sẽ để lại vết tích.
Những vết tích này rõ ràng đều do đối phương lưu lại.
Võ sĩ cấp Long và cấp Minh bàn tán sôi nổi về điểm rạn nứt của địa mạch.
Lúc này, dù cho có đứng bên rìa động dung nham lớn, có nước biển làm giảm nhiệt thì nơi đó vẫn có thể tản ra nhiệt độ xấp xỉ năm, sáu trăm độ như cũ.
Có thể thấy nhiệt độ bên trong khủng khiếp ra sao.
Bốn cấp Thần - Trần Thái Nhật, Lương Nhất Diệu, Hoắc Chân và Phùng Mặc Hiên, cùng nhìn về phía cửa động, im lặng không nói, giống như đang suy tư gì đó.
Cuối cùng, Trần Thái Nhật là người đầu tiên lên tiếng.
“Chỉ đứng ở đây suy đoán cũng không phải là cách, được rồi, tôi đi trước, mấy người tuỳ ý”.
Hoắc Chân gật đầu.
“Cùng nhau đi”.
Lương Nhất Diệu cau mày.
“Đã có bao giờ chị đây biết sợ đâu”.
Ba người lại đưa ánh mắt đổ dồn lên trên người Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên.
Phùng Mặc Hiên nhã nhặn đối diện với ánh mắt của ba cấp Thần, sắc mặt bình tĩnh, bình thản điềm nhiên, vô cùng tự tin.
“Không đi, nóng lắm”.
Tất cả mọi người suýt ngất xỉu.
Thế nhưng mọi người cũng biết tứ thần Hoa Hạ đang nói gì.
Địa tâm quái nhân leo lên từ trong điểm rạn nứt địa mạch này.
Muốn biết rõ đường đến của đối phương.
Cách thức thô bạo nhất… đương nhiên chính là nhảy vào xem!
Vấn đề ở chỗ phía bên trong chính là dung nham bỏng rát, ít nhất cũng tới một, hai nghìn độ, nơi sâu hơn còn không biết còn có nguy hiểm hay ho gì đang chờ đợi.
Chỉ dựa vào điểm này thôi, võ sĩ cấp Long và cấp Minh đều không thể tuỳ tiện thử nghiệm.
Tứ thần Hoa Hạ xung phong đi đầu.
Trần Thái Nhật điềm nhiên không hề sợ, cả người rướn mạnh về phía trước.
Rầm!
Một loạt âm thanh nối tiếp nhau vang lên.
Cơ thể hoá thành tinh thạch ngay lập tức.
Cơ thể cấp Thần chói mắt như kim cương, bất luận là độ cứng, độ mạnh hay là tính chịu nhiệt đều vô cùng siêu việt.
Trần Thái Nhật vô cùng tự tin, nếu như chỉ là dung nham, vậy thì vấn đề không lớn.
Gương mặt thật thà chất phác của Đông Tuyệt - Hoắc Chân hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc như bây giờ.
Luồng sáng màu vàng nhạt đột nhiên xuyên qua làn da.
Màu sắc càng ngày càng sáng.
Chẳng bao lâu sau, Hoắc Chân giống như biến thành một bức tượng điêu khắc màu vàng, đứng im tại chỗ, khí thế trên người vô cùng sục sôi, khiến cho nước biển xung quanh đều trở nên khuấy động.
Trong mắt Nam Tôn - Lương Nhất Diệu nhuốm một màu hồng nhạt.
Huýt!
Miệng đột nhiên phát ra âm thanh giống như tiếng chim hót, vô cùng lảnh lót.
Một ngọn lửa mạnh mẽ bao lấy toàn thân.
Lương Nhất Diệu trở thành người lửa chỉ trong nháy mắt!
Trần Thái Nhật khẽ cười.
Xem ra võ công của Nam Tôn có lẽ lại phù hợp nhất để vào địa mạch thăm dò.
Cơ thể của ba cấp Thần đều đã ngưng tụ xong xuôi.
Phùng Linh Nguyệt đứng một bên, tặng cho Trần Thái Nhật một nụ cười tín nhiệm.
“Chủ nhân, Tiểu Nguyệt ở bên ngoài đợi anh”.
“Yên tâm đi”.
Trần Thái Nhật sải bước, dẫn đầu đám người,