Phùng Linh Nguyệt bỗng nhảy lên sang bên cạnh cứ như bị cái gì đó cắn, mặt đỏ bừng như quả đào chín.
Trần Thái Nhật ngơ ngác, mặt đầy dấu hỏi chấm như có hàng nghìn thần thú chạy ngang qua trong đầu.
Sớm không đến, muộn không đến.
Lại nhằm vào lúc quan trọng này mà đến, đám người này đúng là không có mắt.
Nhưng đường đường là chiến thần Tây Cực cũng không thể liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người được, thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Trần Thái Nhật thong thả đứng dậy, liếc nhìn xung quanh.
Được đấy.
Đều đến hết rồi.
Lúc này tứ thần Hoa Hạ, chín cấp Long, mười tám cấp Minh đều có mặt ở đây.
À phải rồi, hiện giờ là mười cấp Long rồi, Phùng Linh Nguyệt vừa thăng cấp.
Sức chiến đấu này có thể gọi là chiến hạm ngân hà xa hoa.
Nếu là đội hình này mà gặp quái nhân địa tâm lúc nãy thì...!
Trần Thái Nhật thấy mình không cần phải vất vả như thế, đánh hội đồng cũng rất tốt.
Đuôi ngựa của Nam Tôn - Lương Nhất Diệu lắc qua lắc lại bước đến hỏi tới tấp.
“Địch đâu? Lẽ nào vẫn chưa đến à? Chẳng phải chúng ta phải đến trước để mai phục sao?”
Trần Thái Nhật dang hai tay ra, mặt vô cùng bình tĩnh.
“Mọi người đến chậm quá, tên đó đã bị tôi giết không còn một manh giáp nào rồi”.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên không thể tin được nói.
“Đánh xong rồi sao? Nhanh thế à? Đối phương đánh thế nào, thực lực ra sao, có tin tức gì có ích không?”
Trần Thái Nhật tiện tay bật thiết bị nổ.
Mặc dù lúc này chiếc nĩa lửa đã gãy làm hai nhưng còn còn rất nóng, vừa nhìn đã nhận ra không phải đồ tầm thường.
“Đây là vũ khí của đối phương sao?”, Đông Tuyệt - Hoắc Chân đoán.
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Thực lực của đối phương mạnh hơn cấp Thần bình thường rất nhiều, lượng chân khí hơn bốn trăm triệu tia, chỉ nhiều hơn chứ không ít”.
Anh vừa nói xong, mọi người đều biến sắc.
Lượng chân khí là bốn trăm triệu tia!
Con số này cũng lớn quá rồi đấy.
Nam Tôn - Lương Nhất Diệu đứng bên cạnh nghiến răng như thể đang tiếc nuối vì không được đánh với đối phương.
“Thế… sao anh đánh được hắn?”
Trần Thái Nhật khẽ cười.
“Vì tôi không phải là cấp Thần bình thường”.
Lúc này trừ Phùng Linh Nguyệt ra, trong lòng tất cả võ sĩ đỉnh cấp đều đang dè bỉu.
Khoe khoang… nhìn khí thế đó như đang khoe khoang.
Ai nấy cũng đều siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Đông Tuyệt - Hoắc Chân cẩn thận nhắc nhở.
“Đối phương đến từ địa tâm thật à?”
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta đến nơi đánh nhau lúc nãy để nhìn lại lần nữa, không chừng có thể tìm được vài manh mối”.
Đã có chỉ thị rồi, mọi người lập tức bắt đầu chia ra hành động.
Bắc Minh và Đông Tuyệt dẫn một nhóm người vào biển tìm vết tích ban đầu của quái nhân địa tâm xung quanh điểm mặt đất bùng nổ.
Trần Thái Nhật và Nam Tôn - Lương Nhất Diệu dẫn một nhóm khác kiểm tra trên bờ biển nơi đánh nhau lúc nãy xem có thể tìm được những thứ còn sót lại không.
Trên bờ biển, một nhóm võ sĩ đỉnh cấp thầm cảm thấy hãi hùng.
Đá vụn kết tinh, nước biển tràn vào, núi vỡ, thềm lục địa nứt toác.
Mọi thứ đều cho thấy trận đấu vừa xảy ra ở đây kinh thiên động địa đến mức nào.
Lương Nhất Diệu đi kiểm tra một vòng, sắc mặt không khỏi hơi tái nhợt.
Trận chiến cấp bậc như thế đủ để chứng minh thực lực của địch mạnh ra sao.
Tự hỏi bản thân, nếu cô ấy tự mình ra trận đánh, không biết sẽ có kết cục thế nào.
Sau đó cô ấy liếc nhìn Phùng Linh Nguyệt bám sát theo đằng sau Trần Thái Nhật với ánh mắt kỳ lạ.
“Phùng Linh Nguyệt? Cô nhuộm tóc rồi à? Giờ cô đang ở cấp bậc nào thế?”
Bây giờ Phùng Linh Nguyệt cũng có chút tự tin khi đối diện với người phụ nữ từng giết mình trong tích tắc này.
Cô ấy ưỡn ngực ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn màu đỏ như lửa làm tôn lên làn da trắng nõn.
“Cấp Long trung kỳ”.
Lương Nhất Diệu – một trong tứ thần Hoa Hạ, có khả năng chiến đấu nhất thiên hạ trợn to mắt nhìn.
“Cái gì? Nhưng không phải cô mới đột phá cấp Minh vài ngày trước sao?”
Phùng Linh Nguyệt kiêu ngạo ôm lấy cánh tay Trần Thái Nhật ngay trước mặt đối phương.
“Đó là vì tôi có một chủ nhân lợi hại nên dĩ nhiên không phải thụt lùi quá nhiều, nếu không chẳng phải