Phùng Linh Nguyệt và Hà Cuồng đều không ngờ tới màn thể hiện của Trần Thái Nhật, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm với khuôn mặt cứng đờ.
Còn Genko đứng bên cạnh Phùng Linh Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Đám võ sĩ xung quanh và hòa thượng canh giữ chùa Đại Lâm Tự lúc này đều không nói nên lời.
Họ chưa từng thấy ai chơi như vậy cả!
Bọn họ từng thấy người có khinh công giỏi.
Cũng từng thấy người có tốc độ nhanh và khinh công tốt.
Nhưng hành động này của Trần Thái Nhật là có ý gì?
Đây căn bản chính là phản trọng lực!
Thậm chí có một số người đầu óc tốt, bây giờ trong đầu lại nghĩ đến quá trình leo lên núi của Trần Thái Nhật lúc nãy.
“Không phải là đi thẳng từ vách đá lên đó chứ?”
Không chỉ một người có suy nghĩ như vậy.
Còn trong mắt hòa thượng mặc đồ màu xanh đón khách kia lại lộ ra vẻ tán thưởng chưa từng có.
Trên mặt cô gái võ sĩ trẻ mặc áo bông trắng, ăn mặc phong cách hoạt hình cũng lộ ra vẻ trầm tư.
Người có chuyên môn nhìn cái biết ngay.
Những dấu chân dẫm lên thân cây mà Trần Thái Nhật để lại đều có thể nhìn thấy được.
Dường như có thứ gì đó in dấu ở phía trên.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh chắp tay, miệng đọc Phật hiệu: “A Di Đà Phật, chân khí hóa hình tập trung vào hai chân, thân cây dùng để mượn lực, quả thực là cao thủ đương thời”.
Chân khí hóa hình?
Đám võ sĩ hạng thấp xung quanh e rằng đây là lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Cô gái mặc áo bông trắng trầm ngâm gật đầu.
Trần Thái Nhật không để ý đến sự ngạc nhiên của đám người dưới gốc cây mà chậm rãi đi lên.
Trên thân cây, tuy rằng phương hướng bị ngược nhưng Trần Thái Nhật vẫn cảm thấy như ở trên mặt đất.
Cuối cùng, anh từ từ bước đến tầng thứ nhất của tán cây.
Trần Thái Nhật nhẹ nhàng cầm một tổ chim với hai ba quả trứng trong đó lên.
Đồ đã cầm trong tay, nhưng hành động vẫn chưa dừng lại.
Anh tiếp tục đi lên, tìm kiếm những tán cây khác.
Nhìn thấy tổ chim liền cầm lên.
Rồi đi lên tìm ở những tán cây cao hơn.
Nhìn thấy tổ chim lại cầm lên.
Không lâu sau, Trần Thái Nhật đã đi lên độ cao hơn ba mươi mét.
Ở khoảng cách này, những người bên dưới không còn nhìn thấy hành động gì của Trần Thái Nhật nữa.
“Sao anh ta vẫn chưa xuống vậy?”
“Lúc nãy hình như tôi thấy anh ta lấy được trứng chim ở bên dưới rồi mà?”
“Chắc không phải anh ta muốn lên trên ngắm cảnh đấy chứ?”
“Xì, tôi thấy anh ta muốn ra vẻ ta đây…”
Người phía dưới bắt đầu bàn tán, đoán già đoán non xem khi nào Trần Thái Nhật xuống dưới.
Trần Thái Nhật ung dung vượt qua cửa này như một chuyến đi chơi, vừa thưởng thức phong cảnh từ góc độ đặc biệt, vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Cuối cùng, ở trên phía ngọn cây.
Trần Thái Nhật đứng trên tán cây cao năm mươi mét, nhìn xuống dãy núi.
Cây cối trên núi vàng xanh xen kẽ, ở giữa tô điểm thêm màu trắng của tuyết.
“Phong cảnh đẹp thật”.
Trần Thái Nhật rời quê hương khi còn trẻ, sống ở vùng biên cương sa mạc, đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy tâm trạng thoải mái như thế này.
Ngắm nhìn một lúc sau, Trần Thái Nhật nhảy khỏi tán cây.
“Này, mọi người nhìn kìa, hình như có thứ gì đó rơi xuống”.
“Hình như là một người?”
“Mẹ nó! Có người nhảy từ ngọn cây xuống!”
“Độ cao năm mươi mét, cao mười mấy tầng đấy!”
“Có người chết rồi!”
Đám người dưới cây kinh ngạc kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Rầm!
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Bóng đen rơi thẳng xuống, tạo thành một cái hố đất, bùn đất trong hố văng khắp nơi.
“Chủ nhân?”
“Đại ca?”
“Anh Trần?”
Phùng Linh Nguyệt, Hà Cuồng và Genko đồng thanh gọi.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ hiện trường.
Trần Thái Nhật phủi bụi trên quần áo, trong tay cầm một tổ chim, bình tĩnh đứng trên mặt đất.
Không hề bị thương!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, trong lòng chấn động không nói nên lời.
Nhảy từ độ cao hơn chục tầng xuống đất, tốc độ của trọng lực đủ khiến người thường tan xương nát thịt!
Cái hố trên mặt đất chứng tỏ tác động của cú đáp đất vừa rồi lớn đến mức nào.
Nhưng Trần Thái Nhật dường như lại đáp đất một cách rất nhẹ nhàng.
Lúc này, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ.
Hội đấu võ thuật thế giới lần này xem ra rất sóng gió, có “dị vật” xuất hiện rồi!
Cầm tổ chim lớn trên tay, Trần Thái Nhật đi đến trước mặt hòa thượng mặc đồ màu xanh.
“Hôm nay chơi rất vui, cửa ải thứ ba là gì?”
“...”
“Tôi hỏi cậu đấy”.
Sắc mặt hòa thượng mặc đồ màu xanh thay đổi, khóe miệng khẽ giật: “Thí chủ, anh định làm gì?”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khó hiểu: “Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận mắng chửi.
“Mẹ nó! Tên thất đức nào lấy hết trứng trong tổ chim rồi?”
Mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Thái Nhật.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh nghe vậy, khóc không ra nước mắt.
Trần Thái Nhật bưng một cái tổ chim lớn, bên trong trứng chim chất thành đống, có đến mấy chục quả!
Thừa dịp đi lên cây du ngoạn, Trần Thái Nhật đã nhặt hết tất cả trứng chim trên cây!
Những người khác dù có nhảy lên cao hơn, công phu tốt hơn thì cũng không còn trứng nữa, vậy còn chơi cái quái gì nữa chứ!
Trần Thái Nhật mỉm cười, đặt tổ chim vào tay hòa thượng mặc đồ màu xanh.
“Chỗ trứng này đủ để