Mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Bọn họ đều nghe rất rõ ràng lời hòa thượng Không Diệp nói.
Đường đường là cao thủ hạng bảy lại chính miệng nói ra hai từ… không dám!
Cũng không có chuyện gì khiến người khác bất ngờ hơn chuyện này nữa.
Cao thủ hạng bảy, cho dù tính khắp cả liên đoàn võ thuật thì cũng là sự tồn tại cực kỳ quý hiếm.
Không chỉ nhận được sự cung phụng đặc biệt của liên đoàn võ thuật, hơn nữa còn có địa vị xã hội cao quý.
Người như vậy, thông thường khá cách biệt, đối nhân xử thế đều hơi tùy ý, cũng không có vấn đề gì gọi là so đo sĩ diện.
Trông hòa thượng Không Diệp giống một người rất tùy ý, năng lực mạnh, lại có chùa Đại Lâm Tự nghìn năm làm hậu thuẫn, người như vậy không có lý do nịnh hót người khác.
Nói như vậy, “không dám” trong miệng của Không Diệp thật sự là không dám!
Người mà ngay cả một võ sĩ hạng bảy cũng không dám giao đấu thì sẽ có năng lực thế nào đây?
Khi tất cả mọi người nhìn sang Trần Thái Nhật, đều mang theo vẻ kính nể.
Ngay cả cô gái mặc áo bông trắng biểu hiện xuất chúng vừa nãy, lúc này đang đứng bên cạnh, cũng cảm thấy hơi khó tin.
Không Diệp nói không dám, suy nghĩ kỹ lại thì còn có nhiều ẩn ý!
Ý là năng lực không đủ để làm đối thủ, đánh không lại sao?
Hay là ám chỉ thân phận Trần Thái Nhật quá đặc biệt, không dám ra tay?
Hay là cả hai?
Lúc mọi người xung quanh đều đang ngạc nhiên khó hiểu.
Trần Thái Nhật liền bật cười.
“Võ sĩ Hoa Hạ, tu thân tu tâm, dòng chính của Đại Lâm Tự quả nhiên danh bất hư truyền”.
Không Diệp hơi cúi người: “Mời thí chủ”.
Trần Thái Nhật cười cao giọng, dẫn theo Hà Cuồng, sải bước đi vào cửa chùa, chỉ để lại một bóng lưng màu đen vững chãi.
…
“Thật không ngờ, Đại Lâm Tự lại là nơi cổ kính như vậy, cảm giác cứ như xuyên không”.
Hà Cuồng như một tên nhà quê, vừa đi vừa nhìn vừa khen ngợi.
Sắc mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, hai người đi đến trung tâm quảng trường trong chùa, dừng lại ở một bảng thông báo.
Nơi ghi danh tuyển chọn hội đấu võ thuật thế giới cách quảng trường không xa lắm, do liên đoàn võ thuật mở một chỗ ghi danh tạm thời ngoài trời.
Nhân viên làm việc ba người một bàn, ghi danh họ tên, xuất xứ, thứ hạng, sau đó rút thăm.
Số rút thăm sẽ được thông báo ở bên cạnh, sau đó tiến hành phân chia thứ hạng, tiến hành sắp xếp buổi thi đấu.
Do võ sĩ đến tham gia hội đấu võ thuật đông đảo, khoảng cách thứ hạng rất lớn, vừa có cao thủ bình thường mới sơ cấp, cũng có võ sĩ siêu cấp hạng sáu thậm chí là hạng bảy trở lên.
Tất cả nằm trong sắp xếp thi đấu của liên đoàn võ thuật.
Hạng nhất đến hạng ba được gọi là võ sĩ giai đoạn đầu, số rút thăm của võ sĩ này sẽ ở trong một cái rương, sắp xếp luật tỷ thí hai đấu hai.
Theo nguyên tắc như vậy.
Hạng bốn tới hạng sáu được gọi là võ sĩ giai đoạn giữa, cũng phân thành một loại tiến hành rút thăm.
Hạng bảy đến hạng tám được gọi là võ sĩ giai đoạn cao.
Còn về võ sĩ hạng chín trở lên…
Chỉ định so tài.
Không sai, hễ là võ sĩ hạng chín trở lên, có thể trực tiếp chỉ định cao thủ siêu cấp cùng hạng, hoặc khiêu chiến vượt cấp cũng không thành vấn đề.
Đây chính là đặc quyền của võ sĩ tuyệt thế!
Trước bàn ghi danh, đã có không ít người đang xếp hàng theo thứ tự.
Trần Thái Nhật liếc nhìn rồi dặn dò Hà Cuồng.
“Anh xếp hàng ghi danh rút thăm ở đây, làm xong thì đến quảng trường đợi tôi”.
“Yên tâm đi đại ca, tôi sẽ không gây chuyện gì đâu”.
Khuôn mặt của Trần Thái Nhật đanh lại.
Cái tên khốn này nếu không nói câu này thì còn may, vừa nói ra câu này thì anh cứ có cảm giác nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn Hà Cuồng trước mặt trông như kẻ ngốc, anh bất lực lắc đầu, xoay người tìm một tiểu hòa thượng, hỏi rõ nơi ở tạm thời của hội trưởng lão liên đoàn võ thuật.
La Hán Đường của Đại Lâm Tự
Vốn dĩ là nơi đệ tử cấp cao đi học sớm tối, bây giờ tạm thời được quét dọn sạch sẽ, làm chỗ ở tạm cho bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật.
Trong La Há Đường, có một biệt viện, nhiều gian phòng, thật ra khá giống một đại viện, mấy người ở cũng không sao cả.
Từ ngoài cửa Trần Thái Nhật đi vào một mạch không trở ngại, đến sảnh chính, nhìn ra xa, vừa hay nhìn thấy có ba người đang đứng bàn chuyện ở phòng khách.
Còn về tại sao không có bảo vệ, người gác cửa.
Là vì không cần thiết.
Trừ phi bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật nước Hoa Hạ tự đánh nhau, nếu không ai dám vào gây chuyện thì chỉ có tự tìm cái chết.
Riêng Không