Trong khách sạn, Trần Thái Nhật ngồi trên chiếc ghế xa hoa của phòng tổng thống, mặc áo choàng tắm, nhắm mắt trầm tư.
Genko tự giác đứng sau lưng, dùng đôi tay trắng nõn xoa bóp vai, đây là cách thư giãn tốt nhất, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, lâng lâng.
Phùng Linh Nguyệt đứng trước mặt, ánh mắt ai oán nhìn Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân, tử sĩ ẩn nấp đã lộ ra sơ hở rồi, tại sao chúng ta không bắt hắn luôn?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.
“Địch không động, chúng ta cũng không động, tôi vẫn còn muốn xem xem bọn chúng muốn làm gì, có đồng bọn hay không, có kế hoạch gì nữa hay không”.
Phùng Linh Nguyệt khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên, chuông báo cuộc gọi video từ máy Trần Thái Nhật vang lên.
Video kết nối, Thẩm Mộng Hàm với gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần, chớp đôi mắt đầy vẻ tò mò.
“Anh! Nghe nói anh làm giám khảo hội đấu võ thuật? Vẫn suôn sẻ chứ?”
Trần Thái Nhật khẽ cười: “Vẫn ổn, suýt nữa còn có người muốn gả cho anh đó”.
Trong video, Thẩm Mộng Hàm sửng sốt, bĩu môi: “Đừng có đùa”.
Em gái cho anh xem những thay đổi trong nhà họ Thẩm.
Đình đài lầu các, tường cao cửa rộng đã hoàn thành.
Ông bà Thẩm ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhắc đến những ngày tháng khổ cực, rồi bùi ngùi hôm nay thay đổi quá nhiều.
Ngay cả Tiêu Mai tạm ở đó, mặc tạp dề, đang bưng bát đĩa cũng lộ mặt, mang theo vẻ ngượng ngập nói xin lỗi với Trần Thái Nhật.
“Anh Trần, cô không cho tôi ôm đồm quá nhiều việc, cứ nói là không thể để khách làm việc, tôi chỉ rửa bát cũng qua giành lại”.
“Không sao, cô cứ ở đó đi, chia sẻ chút việc cùng mẹ tôi là được”.
Gương mặt dịu dàng của Tiêu Mai hơi ngượng ngùng rụt rè, khẽ gật đầu.
“Anh, bao giờ thì anh về? Em nhớ anh lắm”.
“Ông chủ, thứ khác không nói, nhưng nhớ phải mang đặc sản về!”
Tính cách Tề Vũ khá thoải mái, tranh nhau xuất hiện trên video với Thẩm Mộng Hàm, trong miệng vẫn còn ngậm nửa cái đùi gà, chẳng hề có phong độ của một cao thủ.
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát: “Đợi hội đấu võ thuật kết thúc anh sẽ về trước, sau đó đưa mọi người ra ngoài chơi, được không?”
Thẩm Mộng Hàm cười tươi như hoa, hôn một cái lên màn hình.
“He he, cảm ơn anh trai, không nói nữa, em đi tắm rửa đây!”
“Ê ê! Tôi còn chưa nói chuyện với ông chủ xong…”
Tắt rồi.
Trần Thái Nhật gượng cười, lắc đầu, lại gọi một cuộc gọi video khác.
Tút tút tút.
Sau một hồi chuông, bên kia mới có người nghe.
Trong màn hình, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mang theo vẻ căng thẳng xuất hiện.
Vân Vũ Phi vừa vuốt tóc, vừa thắt lại chiếc váy ngủ đang buông lỏng, nở nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.
“Sao anh lại gọi cho tôi vậy?”
Trần Thái Nhật vốn định nói muốn nhìn Vân Sở Sở, nhưng lại nghĩ một lát.
“Đang ở bên ngoài, đột nhiên muốn nhìn thấy cô, dạo này có bận không, tập đoàn Vân Thị sao rồi?”
Vân Vũ Phi nghe anh nói muốn thấy mình, mặt chợt đỏ bừng.
“Dạo này không bận lắm, hiện giờ chuỗi vốn kinh doanh của Vân Thị rất ổn. Khối lượng công việc ở An Thành đã không đủ đáp ứng nhu cầu mở rộng nữa, hội đồng quản trị vẫn đang thảo luận để mở thêm văn phòng tại thành phố Minh Dương”.
“Dạo này Sở Sở thế nào, có ngoan không?”
Vẻ mặt Vân Vũ Phi ấm áp, quay đầu nhìn sang.
“Con bé ngủ rồi, gần đây rất nghe lời, trừ việc ngày nào cũng đòi ngủ cùng tôi, những cái khác đều ổn cả, hôm qua còn nói lâu rồi chú Trần không đón nó tan học”.
Trái tim Trần Thái Nhật chợt ấm áp, vẫn là con gái ruột nhớ thương mình.
“Vậy bác trai bác gái thì sao, có khỏe không?”
“Đều khỏe cả…”
“...”
Vân Vũ Phi chợt bĩu môi.
“Anh không hỏi tôi thế nào à?”
“Sắc mặt cô nhìn rất tốt mà, vẫn xinh đẹp như trước, có vấn đề gì sao?”
“Hừ!”
“Chờ tôi về An Thành rồi, sẽ đến gặp cô đầu tiên”.
Trong video, hơi thở của Vân Vũ Phi đột nhiên gấp gáp hơn, cô lấy tay che gương mặt nóng bừng, vội nói với màn hình: “Vậy tôi chờ anh, về sớm chút, không nói nữa, tôi cũng đi ngủ đây”.
Lại tắt máy.
Trần Thái Nhật sững sờ, sao ai nấy đều không chịu nói thêm vài câu thế.
Mọi việc cũng ổn rồi, nên quay về một chuyến thôi.
“Linh Nguyệt, Hà Cuồng đâu?”
“Bế quan, còn chưa xuất hiện”.
“Tên này, áp lực