Mọi người bên ngoài sàn đấu đều cau mày, căng thẳng.
Trong sàn đấu, một võ sĩ hạng bốn đang đối đầu với một vị đạo sĩ hạng năm đến từ núi Võ Thanh.
Hai người đều sử dụng hết tất cả sức lực.
Một sàn thi đấu rộng lớn lúc này đã không còn thấy mặt đất chỗ nào nguyên vẹn nữa.
Mặt đất chỗ nào cũng gập ghềnh như bị thiên thạch va vào vậy.
Nội công của đạo sĩ hạng năm vô cùng mạnh, dùng hết sức lực, nhiều lần tấn công đều bị ông ta dễ dàng dùng tay đẩy chuyển hướng, đánh xuống mặt đất.
Võ sĩ hạng bốn tu luyện côn pháp, tiếng vụt của cây Tề Mi Côn vang khắp sàn đấu, mỗi cú đều mang theo sức công phá cực mạnh.
Mặt đất bị cây Tề Mi Côn đậy xuống sẽ bị vỡ nát như bom nổ.
Chỉ cần đá vụn văng tung tóe có thể so sánh với mảnh vỡ của một quả lựu đạn.
Vị đạo sĩ hạng năm tuy sắc mặt nặng nề, nhưng động tác lại rất uyển chuyển lưu loát.
Lúc thì xuyên qua, tránh né, lúc thì tấn công.
Thân là cao thủ số một của núi Võ Thanh, Mục Vân đạo nhân đang ngồi trên ghế giám khảo, tỏ ra khá hài lòng với hậu bối của mình, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Theo Trần Thái Nhật thấy thì đạo sĩ hạng năm của núi Võ Thanh này giỏi hơn một bậc.
Bởi vì so với đối thủ, ông ta rõ ràng linh hoạt hơn trong việc phòng thủ và tấn công.
Khi xuất chiêu, mỗi cú đánh đều sẽ khiến đối thủ hạng bốn khốn đốn và đau đớn.
Mặt khác, võ sĩ hạng bốn mặc dù quyết tâm thách đấu, côn pháp có uy lực mạnh, nhưng sức lực phát ra không thể ngưng tụ, sức lực sẽ nhanh chóng bị suy yếu.
Quả nhiên, sau năm sáu hiệp.
Võ sĩ cầm côn thở hồng hộc, thu lại bộ pháp, trực tiếp nhận thua.
“Minh Xung đạo sĩ của núi Võ Thanh thắng!”
Sau đó là lời thông báo của Trần Thái Nhật.
Hai tân binh mới được định trong hai trận đấu đầu tiên,
Lần lượt là võ sĩ độc hành, kiếm hiệp Chu Vũ, giờ có cả Minh Xung đạo sĩ của núi Võ Thanh nữa đều là hạng năm trở lên!
Đối thủ của bọn họ đều là hạng bốn.
Nhưng xét từ biểu hiện trên sàn đấu thì vẫn bị đánh bại tương đối dễ dàng.
Hạng thấp đấu với hạng cao quả thực là quá khó!
Sau một hồi im lặng, trong lòng mọi người cuối cùng cũng nghĩ ra.
Nhiều người thật sự mong đợi trận đấu tiếp theo cho nên mới đến sớm.
Võ sĩ An Thành hạng bốn, đao khách Hà Cuồng!
Võ sĩ độc hành hạng sáu, Hàn Tâm Nhụy!
Đây là trận đấu cách biệt hai hạng!
Trong lòng mọi người đều đã rút ra được một điều sau hai trận đấu trước đó.
Đó là hạng bốn đánh với hạng năm thì kết quả đều rất thảm hại.
Vậy Hà Cuồng hạng bốn đánh với hạng sáu thì sẽ thế nào đây?
Mọi người đều biết đối thủ của Hà Cuồng là Hàn Tâm Nhụy tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Vì cô ta muốn sống.
Chỉ khi đánh thắng Hà Cuồng, Hàn Tâm Nhụy mới có thể được Trần Thái Nhật trị bệnh.
Cơ hội như vậy chỉ có một lần thôi.
Mà Hà Cuồng cũng không thể thất bại!
Hắn là võ sĩ tu luyện cả tinh thần và thể chất, lấy ý chí chiến đấu để nuôi đao.
Sự tự tin mạnh mẽ và quyết tâm không sợ hãi là cơ sở để hắn tu luyện và thăng tiến!
Nếu đánh thua, tâm lý suy sụp thì con đường tu tâm bị đứt đoạn, thực lực cũng sẽ giảm mạnh.
Thậm chí thực lực còn có thể giảm thẳng xuống hạng ba!
Trận đấu này mới là trận đấu nổi bật của ngày hôm nay.
Thực sự quyết đấu sống chết!
Trần Thái Nhật ngồi trên hàng ghế giám khảo, không hề đưa ra bất kỳ nhận xét nào.
Tăng nhân của Đại Lâm Tự đứng bên sàn đấu xem thời gian.
“Võ sĩ lên sàn!”
Hà Cuồng chậm rãi bước lên võ đài, bước chân như động đất, bên hông cài một cây trúc khô, mái tóc đỏ tung bay trong gió, đôi mắt sắc lạnh, khoanh tay vững vàng như núi Thái Sơn.
Hàn Tâm Nhụy giống như ác quỷ, bay lên sàn đấu, mặc áo choàng trắng, khuôn mặt thuần khiết như ngọc, đôi mắt mờ ảo sắc bén, lúc này không còn dáng vẻ đáng yêu nữa.
Mà chỉ còn lại khát vọng chiến thắng.
Coong!
Tiếng chuông chùa vang lên!
Trận đấu chính thức bắt đầu!
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Hàn Tâm Nhụy gây khó dễ trước!
Một bóng